Ta sững người trong chốc lát, thực sự bị hành vi điên rồ này của nàng làm cho kinh ngạc.
"Điện hạ, Chỉ Nghi chỉ là một nữ tử yếu đuối, vốn dĩ không thể chỉ huy được thần của ngài."
Thấy ta không động đậy, sắc mặt Ngụy Thì lập tức sa sầm:
"Thẩm Lam, Cô cho ngươi vài phần thể diện, ngươi liền nghĩ rằng trên đường hồi kinh, Cô chỉ có thể dựa vào mình ngươi thôi sao?"
Hắn bước tới, đưa tay bóp lấy cằm ta.
Ngay khoảnh khắc sau, chiếc mặt nạ trên mặt ta bị hắn thô bạo giật xuống.
Chiếc mặt nạ sắt rơi xuống đất.
Ngụy Thì thoáng ngẩn người, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Sao lại như vậy? Ngươi thực sự chỉ đứng nhìn sao?"
Diệp Chỉ Nghi đột nhiên lớn tiếng chất vấn, rồi ngay sau đó, thân thể nàng mềm nhũn, ngã quỵ xuống và ngất lịm.
"Chắc là do dung mạo xấu xí của thần đã làm Diệp tiểu thư hoảng sợ."
Ta cúi người nhặt chiếc mặt nạ lên, từ tốn đội lại.
Ngụy Thì lại như thất thần, không lập tức chạy đến kiểm tra tình trạng của Diệp Chỉ Nghi, mà lắp bắp nói:
"Cô… Cô không có ý trách Thẩm khanh."
Nhìn dáng vẻ của hắn, ta chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mẹ ta vốn là đại mỹ nhân nổi tiếng mười dặm tám thôn, và ta cũng thừa hưởng dung mạo từ bà.
Ban đầu, biên cương chiến loạn, quân đội thiếu người, một số nữ tử tình nguyện nhập ngũ làm công việc nấu ăn cho binh sĩ.
Ta thay mẹ, khi ấy đang ốm, đến làm thay.
Nhưng vì tay nghề tệ hại, khiến người ăn xong đau bụng đi ngoài, nên ngay đêm đó ta bị đuổi khỏi quân doanh.
Dưới ánh trăng, ta cùng một số binh sĩ bị thương đang rút lui thì bị người Thảo Nguyên bao vây trong khu rừng gần biên thành.
Khi đối mặt với sống chết, ai cũng muốn sống.
Ta lợi dụng địa hình, bày bố mai phục, dẫn dắt các binh sĩ ấy chiến đấu với người Thảo Nguyên, cuối cùng thoát khỏi hiểm cảnh.
Trình lão tướng quân trong quân nghe được câu chuyện kỳ lạ này, phá lệ cho ta nhập ngũ, bắt đầu từ một binh sĩ thường.
Dường như ta sinh ra để làm lính.
Từ nhỏ, ta đã không thích y phục đỏ thắm, mà mê mẩn vũ khí giáp trụ, luôn quấn lấy cha, bắt ông tìm các sư phụ dạy võ nghệ cho ta.
Sau này khi làm tướng quân, Ma Tử và Hồ Lô bảo rằng dung mạo của ta không đủ uy nghiêm, tốt bụng tặng ta một chiếc mặt nạ.
Họ còn cố tình tuyên truyền khắp nơi rằng ta xấu xí như dạ xoa, lại thêm sức mạnh vô song.
Kiếp trước, vì cứu Thái tử mà ta lập được công lớn.
Hoàng thượng muốn Thái tử thu phục lòng trung của các tướng biên cương, nên mới ban hôn giữa ta và Ngụy Thì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!