Chương 4: (Vô Đề)

Đến biên thành, ta từng ngày kéo dài thời gian, bên ngoài tuyên bố Thái tử bị thương nặng, cần tĩnh dưỡng. 

Diệp Chỉ Nghi mang theo thân thể trọng thương, vẫn nuôi hy vọng quay về kinh báo tin. 

Ta lấy cớ nghi ngờ nàng thông đồng với địch mà giam lại. 

"Thái tử bị giam trong tay địch? Ai có thể chứng minh lời ngươi nói là thật? Huống hồ tiểu thư khuê các của kinh thành, sao lại đến nơi biên cương khổ hàn này? Hay là Diệp tiểu thư đã cùng Thái tử điện hạ tư định chung thân rồi?" 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Diệp Chỉ Nghi lập tức á khẩu, không dám tranh luận thêm. 

Nếu chuyện này lan truyền, để triều đình Đại Lương biết nàng cùng Thái tử xuất du, danh tiếng của nàng chắc chắn sẽ tiêu tan. 

Sau vài lần tranh cãi, cuối cùng nàng cũng thông minh hơn, bắt đầu ngoan ngoãn ăn uống, cả ngày giữ dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng. 

Khoảng một tháng sau, biên thành đón một trận tuyết lớn. 

Ta nhận được một phong thư, bên trên chỉ có ba chữ: [Chuyện đã xong.] 

Ngày hôm sau, Thái tử thực sự được đưa trở về. 

Theo lời Ngụy Thì, hắn tự nhận là nhờ mưu trí hơn người mà lừa được người Thảo Nguyên, thoát thân trở về. 

Khi ta nhận được báo cáo từ thuộc hạ, Ngụy Thì đã đến biên thành. 

Trong sảnh lớn lung linh ánh nến, hắn đứng đó với hai tay chắp sau lưng, khoác trên mình y phục lộng lẫy, vẫn giữ dáng vẻ tôn quý như ngày nào. 

Ta bước vào phòng. 

Bên ngoài, tiếng roi bất ngờ vang lên. 

Sắc mặt Ngụy Thì lập tức trắng bệch, theo bản năng quỳ xuống. 

Phát hiện mình quỳ gối, Ngụy Thì lập tức hổ thẹn hóa giận, vội đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn ta: 

"Thẩm Lam, ngươi thật to gan!" 

Xem ra trong một tháng bị Đại vương tử Trường Mục giáo dục, Ngụy Thì đã học được đôi chút lễ nghi. 

Ta tỏ vẻ vô tội, chắp tay hành lễ: 

"Điện hạ đang nói gì vậy? Thần không hiểu." 

Hắn nhíu chặt mày, như muốn từ vẻ mặt ta tìm ra điểm bất thường. 

Ta tiến thêm một bước, ánh mắt chân thành: 

"Từ kinh thành truyền đến tin tức, trong thời gian Điện hạ dưỡng thương ở biên cương, Nhị Điện hạ dường như đã có không ít động tĩnh." 

Đôi mắt Ngụy Thì thoáng chững lại, ánh nhìn dừng trên chiếc mặt nạ của ta, rồi bất chợt nở một nụ cười sâu xa: 

"Sau khi hồi kinh, Cô sẽ ban cho ngươi một vị trí trắc thất." 

Ta làm ra vẻ bất mãn, nói: 

"Thái tử Điện hạ, thần trấn thủ biên cương, công lao không nhỏ, một vị trí trắc phi e rằng khó khiến thần động lòng." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!