Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt hoang dã khó thuần phục ánh lên vẻ bướng bỉnh:
"Tướng quân tỷ tỷ đã biết thân phận của ta, một kẻ sinh ra thấp hèn."Ngươi định làm gì đây?
"Đánh gãy tay chân ta, gửi ta về cho vị huynh trưởng kia của ta?"Hay c.h.ặ. t đ.ầ. u ta, mang dâng cho hoàng đế Đại Lương để mưu cầu công lao?
"Những câu chất vấn của hắn tới tấp như đao bén. Nhưng dưới lớp vỏ mạnh mẽ ấy, ta có thể cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt hổ phách của thiếu niên này. Ta thở dài:"Ta chưa bao giờ định dùng ngươi để đổi lấy điều gì cả.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Quý Trường Doanh, m.á. u ngươi không hề bẩn. Ngươi biết không? Trong doanh trướng của ta có người tên là Hồ Lô, đọc nhiều sách lắm."Hắn bảo trong sách có câu rằng: 'Vương hầu tướng tướng, có phải bẩm sinh mà nên?'
"Vậy nên, ngươi đừng tự coi thường bản thân mình nữa. Trời đất rộng lớn, luôn có chỗ dành cho ngươi."
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên thoáng đỏ, nhưng đôi mắt hổ phách lại dần ảm đạm.
"Tỷ tỷ học mấy lời hoa mỹ này ở đâu vậy?"Ta chưa từng nghe ai nói như thế cả… Ngươi có thể nói lại lần nữa không?
"Ta cứ nghĩ… ngươi sẽ ghét bỏ ta."
Ta còn chưa biết phải đáp lại thế nào, hắn đã nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói trầm thấp đầy ý tứ:
"Vậy A Kỳ phải làm gì để được ở lại bên ngươi? Làm ngươi hài lòng, có được không?"
Ta gần như không tin vào tai mình. Trường Mục làm sao lại có thể dạy ra một con sói nhỏ giỏi mê hoặc lòng người đến thế?
Bàn tay rắn chắc đầy gân cốt của thiếu niên khẽ kéo lấy vạt áo của ta, ánh mắt cũng ngước lên nhìn.
"Đến ngày nào đó ngươi cần, thì cứ vứt bỏ A Kỳ cũng được."
Hắn rút từ trong n.g.ự. c ra một con d.a. o găm.
Ta hơi nhướng mày, trong lòng cảnh giác.
Hắn nghiêm túc nói:
"Thẩm tướng quân, ta dâng d.a. o này cho ngươi, ta đồng ý để ngươi lợi dụng ta."
Lưỡi d.a. o sắc bén bị hắn xoay lại, ép vào tay ta.
Ta nhận lấy, vô thức lẩm bẩm:
Vậy cũng được.
Lòng bàn tay của hắn bị lưỡi d.a. o cứa vào, m.á. u tươi không ngừng rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống đất.
Ta thầm nghĩ, mấy cuốn thoại bản Hồ Lô đưa ta xem chẳng hề có đoạn nào như thế này cả.
Hắn thì thầm, giọng run rẩy:
"Đau rồi, mới dám tin là thật."Xin đừng bỏ ta…
"Thiếu niên giống như một con thú nhỏ bị thương, khe khẽ rên rỉ khi l.i.ế. m vết thương của chính mình. Hắn cúi đầu tựa lên vai ta, bướng bỉnh lặp lại lần nữa:"Đừng bỏ ta.
"Lời nói ấy… thực khó để không cảm động."Hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ? Sau này phúc cùng hưởng, họa cùng chia…
"Hắn bật cười, giọng đầy chế giễu, rồi qua lớp y phục, hàm răng sắc nhọn cắn vào vai ta:"Ai thèm kết nghĩa với ngươi."
Chao ôi, răng cắn đau thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!