Chương 9: (Vô Đề)

Giang Nghĩa Hàm lập tức chắn trước mặt ta, sắc mặt nghiêm nghị: 

"Lý cô nương là vị hôn thê của ta, sao có thể để các ngươi đơn độc dẫn nàng đi?"

Ta an ủi:

"Giang công tử, ta quen biết chủ nhân nơi này."

Nhưng Giang Nghĩa Hàm vẫn không yên tâm.

Đúng lúc đó, tầng ba vang lên tiếng động, có người bước ra đứng nơi hành lang.

Lý cô nương.

Là Thái tử Tiêu Lẫm.

Hắn mặt mày bình lặng, chẳng nói lời dư thừa, chỉ vươn tay ra với ta: Gia phụ có lời mời.

Cuối hành lang còn có hai tráng sĩ cao lớn đứng canh.

Giang Nghĩa Hàm sửng sốt, có thể khiến Thái tử đích thân ra mời, thì vị gia phụ kia, thân phận còn cần đoán nữa sao?

Ta nhẹ vỗ lên mu bàn tay Giang Nghĩa Hàm, mỉm cười:

"Yên tâm, ta sẽ trở lại ngay."

Ta một mình bước lên lầu.

Đi ngang cửa, Tiêu Lẫm ngẩng mắt nhìn ta.

Ta không thèm liếc hắn lấy một cái, cứ thế đi thẳng qua.

Trong phòng, một chiếc án dài, giấy vẽ và nghiên mực bày ngổn ngang khắp nơi.

Trên tường dán đầy những bức tranh chưa hoàn thiện của Hoàng thượng.

Ông đang vung bút phóng khoáng, nét mực tung bay, thần thái thoải mái vô cùng.

Ta quỳ xuống hành lễ.

Hoàng thượng không cho ta đứng dậy:

"Ngươi biết vì sao trẫm gọi ngươi đến không?"

Ta đáp:

"Trước Tết, bệ hạ không g.i.ế. c thần nữ, chứng tỏ những gì thần nữ nói là đúng. Nếu không phải hỏi tội… vậy thần nữ không rõ là chuyện gì."

Hoàng thượng bật cười:

Lanh lợi.

Ông đặt bút xuống, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt ta.

Cúi đầu nhìn ta, mắt sáng lấp lánh đầy hứng thú:

"Trẫm tò mò về giấc mộng đó của ngươi."

Ông hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!