Tiêu Lẫm lúc này đã chỉnh tề y phục, bất ngờ hỏi:
"Lý cô nương đau lòng đến bật khóc ư?"
Không phải!
Hắn thu lại ý cười:
"Ta còn tưởng ta là anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cô nương cảm động rơi lệ."
Ta lạnh giọng mỉa mai:
"Điện hạ không phải muốn cứu Thôi cô nương sao?"
Tiêu Lẫm trầm mặc.
Ta tưởng hắn ngầm thừa nhận, nào ngờ hắn lại mở miệng.
"Người ta muốn cứu là nàng."
9
Hắn nói xong câu đó rồi chìm vào im lặng, suốt quãng đường vào cung cũng chẳng cho ta một lời giải thích.
Cho đến khi bước vào điện, đứng trước mặt hoàng thượng, ta mới phát hiện trong điện đã có một người quỳ dưới bậc thềm.
Tay chân đều bị khóa bằng xích sắt, tóc tai rối bù, toàn thân m.á. u me bẩn thỉu.
Hoàng thượng chỉ tay: Ngươi tự nói đi.
Người kia chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ta và Thái tử.
"Ta nói, kẻ ta muốn g.i.ế. c là Lý Tứ Âm."
Ta sững sờ.
Người trước mắt không ai khác chính là Đường Ngự Phong.
Thế nhưng hắn muốn g.i.ế. c ta?
Tại sao?
Lúc này hắn lại như chẳng hề nhận ra ta!
Ta theo bản năng quay sang nhìn Tiêu Lẫm, chỉ thấy hắn cụp mắt, chẳng nói nửa lời.
Một cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào tim ta như một nhát d.a. o đ.â. m tới.
Hắn có thể không nhận ra ta.
Nhưng ta thì nhớ rõ.
Ta nhớ khi ta bị giam lỏng trong cung, người mang cơm, đưa thuốc, thậm chí lén đem một con mèo nhỏ đến bầu bạn chính là hắn.
Ta nhớ những lúc bị người ta làm khó, hắn không do dự rút kiếm, đứng ra bảo vệ ta.
Ta nhớ rõ khi mình hấp hối, chỉ thều thào đòi ăn một miếng bánh quê nhà, hắn đã âm thầm phái người đi tìm lão bộc ngày xưa, còn ngồi bên giường an ủi:
"Nương nương an tâm, người nhất định sẽ khá lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!