5
Thôi Di mới đến thăm một lần, Tiêu Lẫm đã mệt mỏi tinh thần, thái y liền cấm nàng không được đến nữa.
Còn ta thì phụng chỉ hầu bệnh, muốn đi cũng chẳng thể đi nổi.
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian Tiêu Lẫm đều ngủ mê man, ta chỉ có thể ở trong điện trông chừng.
Thái y ở bên điện, còn có thể dựng vài chiếc giường để thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Còn ta, lúc buồn ngủ quá không chịu nổi, thì hoặc ngồi xổm trong góc chợp mắt, hoặc tranh thủ lúc không ai để ý mà gục đầu lên bàn ngủ một chút.
Đến ngày thứ năm, ta thật sự kiệt sức, thừa lúc tiểu thái giám trực đêm không có mặt, lặng lẽ bò lên *mỹ nhân tháp.
(*mỹ nhân tháp: là một loại giường nhỏ, thường dùng trong cung dành cho nữ nhân)
Ta chỉ định chợp mắt một lát thôi.
Nào ngờ quá buồn ngủ, một mạch ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Trên người ta đắp thêm một chiếc áo choàng lông đen, ấm áp dễ chịu vô cùng.
Ta ngồi dậy nhìn quanh, bốn phía yên ắng không tiếng động, Tiêu Lẫm vẫn còn đang ngủ say.
Ta ôm áo choàng bước ra ngoài điện:
"Chiếc áo này là ai đắp cho ta vậy?"
Mấy tiểu thái giám đều lắc đầu.
Một tên trong số đó ấp a ấp úng:
"Lý cô nương, nói thì không phải, nhưng cô cũng thật to gan, hầu bệnh điện hạ mà dám leo lên tháp ngủ? Cũng may điện hạ lòng dạ mềm mỏng, bảo bọn nô tài đừng đánh thức cô."
Ta sững người, nhíu mày:
"Nghĩa là điện hạ là người đắp áo cho ta?"
"Hả, làm gì có chuyện ấy, điện hạ làm sao xuống giường được chứ?!"
Cũng đúng.
Có lẽ là vị thái y già nào nửa đêm vào xem bệnh, thấy ta đáng thương nên mới đắp hộ.
Ta lặng lẽ treo lại áo choàng lên chỗ cũ.
Ngủ một giấc ngon lành, tinh thần sảng khoái hẳn.
Chiều hôm đó, Tiêu Lẫm tỉnh lại một lúc.
Hắn nhìn ta vài lần, rồi chậm rãi mở miệng:
"Mắt ta đã đỡ nhiều rồi, Lý cô nương vất vả rồi, hôm nay cứ về nhà nghỉ đi."
Thật sao?
Trong lòng ta mừng như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ lễ độ, dè dặt từ chối:
"Nhưng hoàng thượng có chỉ, bảo thần nữ hầu bệnh cho đến khi điện hạ khỏi hẳn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!