Chương 26: (Vô Đề)

Hắn ngừng lại giữa câu.

Ta khẽ mỉm cười:

"Ý tốt của ngài, ta hiểu."

Thế nhưng ta thật sự đã kiệt sức, chẳng thể mang nổi một trái tim chân thành để yêu thêm một người khác.

Một kẻ như ta, đối với người khác mà nói, là không công bằng.

Chẳng bao lâu, đã tới Tĩnh Tư Am.

Giang Nghĩa Hàm đưa ta đến tận cổng viện.

Hắn lấy hết dũng khí, nói:

"Lý Tứ Âm, ta vẫn luôn ở đây, chỉ cần nàng chịu quay đầu."

Ta hơi cúi người: Thứ lỗi.

Ta không hề quay đầu lại.

Giang Nghĩa Hàm cười khẽ, thở dài rồi xoay người rời đi.

Khi ta trở về trong viện, phát hiện bộ y phục nhuốm m.á. u kia không biết đã được ai giặt sạch.

Trên nền vải lụa nhạt điểm hoa nhỏ, vết m.á. u đỏ sẫm đã phai, tựa như sinh mệnh của một người đang dần dần bị rút cạn.

Tựa như kiếp trước, những tiếng cười ríu rít, những ân ái lưu luyến, cuối cùng chỉ còn lại sự hờ hững và tan thành tro bụi.

Lồng n.g.ự. c ta chợt nghẹn lại.

Ta lập tức chạy ra khỏi viện, gọi với theo Giang Nghĩa Hàm đang định rời đi:

"Giang công tử, có thể phiền ngài đưa ta tới một nơi được chăng?"

Giang Nghĩa Hàm khựng lại.

Ta vội vàng thu dọn đồ đạc.

Ta muốn gặp Tiêu Lẫm.

Dù chỉ là lần cuối.

Ân oán hai kiếp vẫn chưa giải xong, ta không muốn mang nợ hắn một cách hồ đồ.

Ta muốn tự mình nói với hắn:

"Ngươi và ta không ai nợ ai, trên đường xuống Hoàng Tuyền, chớ mách với Diêm Vương về ta."

Ta muốn nói với hắn:

"Ta từng yêu, từng hận, nhưng giờ đây đã không còn yêu, cũng không còn hận."

Ta còn muốn nói với hắn:

"Kiếp sau, tránh xa ta một chút, đừng đến tìm ta nữa."

Ta muốn nói, muốn nói hết tất cả mọi điều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!