Hắn đưa tay, định chạm vào tóc mai của ta:
"Nhưng ta không thể giả vờ thêm nữa. Ta tham lam, ta không muốn chỉ đứng từ xa, ta muốn ôm lấy nàng, cùng nàng sống đến bạc đầu."
Tự Âm. Hắn than nhẹ,
"Chúng ta là phu thê đã mười năm mà."
Ngón tay hắn ấm áp lướt qua má ta, bị ta vung tay hắt văng.
Ta mỉa mai tận cùng:
"Phu thê mười năm, ngươi chẳng trân trọng, đợi đến khi ta c.h.ế. t rồi mới bắt đầu nhớ thương sao?"
Ta hồi tưởng từng việc trong kiếp trước, chuyện nào chuyện nấy đều khiến ta đau đến thấu tim gan.
Đêm tân hôn, hắn liền để mặc ta một mình, nến đỏ chăn đơn, khiến ta trở thành trò cười trong cung.
Phải đến khi bị Hoàng thượng quở trách, hắn mới miễn cưỡng cùng ta chung giường.
Ta biết lòng hắn hướng về Thôi Di, liền tự thỉnh cầu hòa ly.
Hắn bị đánh phạt, tức giận trở về, giam lỏng ta nửa tháng.
Vất vả lắm quan hệ mới dịu đi một chút, vậy mà hắn lại như biến thành một người khác.
Trước mặt người ngoài thì ôn nhuận như ngọc, đến trước mặt ta liền chua ngoa cay nghiệt.
Mỗi lần cãi vã, đều là ta phải chủ động nhận sai, hắn chưa từng dịu giọng lấy một lần.
Hoàng hậu vốn đã không ưa ta, cứ chút chuyện là gọi ta vào cung trách mắng.
Mà hắn, chưa từng vì ta mà nói một lời công đạo, chỉ ban đêm lén dạy ta vài chiêu ứng phó với Hoàng hậu.
Ta bị thị thiếp ức hiếp, hắn liền bảo ta tự xử lý bọn chúng.
Nhưng đó đều là người được Hoàng hậu và Lệ phi ban tặng, hắn còn chẳng dễ động vào, ta thì có thể làm được gì?
Còn về việc sinh con.
Rõ ràng biết ta không thể mang thai, ngày nào cũng khiến ta lo lắng đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, vậy mà vẫn không ngừng đòi hỏi ta phải sinh ra một đích trưởng tử.
Ta đã bị bức ép đến mức sống không nổi, hắn vẫn không chịu để thị thiếp sinh con rồi đem giao ta nuôi.
Sau khi đăng cơ, Thái hậu quyền lớn thế mạnh, luôn muốn đưa cháu gái mình nhập cung.
Hắn bận rộn chính vụ, liên tục khéo léo từ chối.
Thái hậu liền giận cá c.h.é. m thớt lên ta, lúc nào cũng mắng ta là yêu nghiệt mê hoặc quân vương, gây họa triều cương.
Ta từng khuyên hắn thuận theo Thái hậu, vậy mà hắn lại nổi giận, chất vấn ta vì sao không cùng một lòng với hắn.
Ta sắp bị Thái hậu hành hạ đến chết, hắn cũng chẳng thấy được nỗi khổ của ta.
Những điều đó, ta đều đã nhẫn nhịn.
Dù sao thiên hạ này, đâu phải chỉ có phu thê chúng ta bất hòa.
Nhưng... đứa trẻ đã không còn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!