Đột nhiên cảm thấy xung quanh yên ắng lạ thường, ta lập tức quay đầu lại, phát hiện các sư cô đi cùng đều biến mất.
Một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa.
Cái tát của phụ thân ta khiến mặt ta sưng lên, đến mắt cũng không nhìn rõ.
Ta nheo mắt nhìn, cuối cùng cũng nhận ra người đến là ai.
Thái tử điện hạ?
Hắn nhíu mày, chầm chậm bước lại.
Ta mở một quyển kinh sách ra:
"Đây là chốn am ni cô, sao ngài lại vào được?"
Hắn không trả lời, chỉ kéo ta lại, vẻ mặt đau lòng:
"Mặt nàng làm sao vậy?"
Ta quay đầu né tránh.
Vừa lật sách vừa hỏi:
"Hôm nay ngài không vào triều sao?"
"Hôm nay là ngày nghỉ."
Ta nghĩ ngợi một chút, phải không nhỉ? Hình như không phải thì phải?
Ta lại hỏi:
"Đường Ngự Phong có khỏe không?"
Đỡ hơn nhiều rồi.
"Ngài đã bắt được kẻ ném ta vào rừng hoang chưa?"
"Ừ, đang bị giam trong đại lao."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Hôm nay hắn hỏi gì đáp nấy, ngoan ngoãn đến lạ.
Ta dừng tay, mỉm cười hỏi:
"Vậy hôm nay ngài đến đây làm gì?"
"Hôm nay là sinh thần của nàng." – Hắn ngập ngừng một chút, lấy ra một túi vải nhỏ, bên trong là điểm tâm và trái cây khô mà ta thích ăn.
Ta đến để gặp nàng.
Mi mắt ta khẽ run.
Ta nhận lấy, rồi từ trong nhà mang ra vài tách trà nhỏ.
"Đa tạ điện hạ đã có lòng, mời dùng chén trà quê."
Hắn ngồi xuống đối diện ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!