Chương 19: (Vô Đề)

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng ra manh mối, ta dứt khoát lắc đầu ném mớ nghi ngờ ra sau, việc của Tiêu Lẫm mắc gì ta phải lo?

Kiếp này nhiều chuyện đã khác, ta chỉ cần an ổn gả chồng, cách xa hoàng thất, thế là đủ.

Rời khỏi hành cung, ta thấy ca ca đang đợi.

Huynh ấy nói: Có người cầu kiến.

Ta ngẩng đầu nhìn, là một nam tử mặc áo vải thô, tóc và mặt vừa được chải qua loa, nhưng vẫn không che được vết thương lộ rõ.

Hắn gầy rộc, hai gò má hóp lại, duy chỉ đôi mắt là vẫn sáng rực.

Là Đường Ngự Phong.

Hoàng thượng giữ lời, đã thả hắn ra.

Hắn nhìn ta, môi mím lại, sau đó xoay sang ca ca ta, nói:

"Công tử, tại hạ có thể nói riêng với lệnh muội vài lời được không?"

Ca ca nghiêm nghị từ chối:

"Không được. Ngươi là kẻ từng mưu sát muội muội ta."

Thấy ca ca không đồng ý, Đường Ngự Phong cũng không cưỡng cầu.

Hắn chần chừ một lúc, mới lên tiếng:

"Mẫu thân ruột của cô nương, là Tiền thị phải không? Bà mất năm nào? An táng ở đâu?"

Ta thản nhiên trả lời:

"Mẫu thân ta mất năm ta ba tuổi, chôn ở phần mộ nhà họ Lý."

Hắn trầm mặc suy nghĩ một hồi, rồi khẽ cười chua chát:

"Hóa ra sau khi bà ấy rời đi, cũng chỉ sống thêm được năm năm."

Hắn đang nhắc đến mẫu thân.

Chính là mẫu thân của ta, cũng là mẫu thân của hắn.

Ta chua xót, nhẹ giọng an ủi:

"Nghe kế mẫu của ta kể, bà sống rất vất vả, nhưng những năm cuối đời cũng xem như yên ổn. Bệnh nặng qua đời, đi rất nhanh."

Kế mẫu của ta là người hiền hòa bao dung, không đến mức bịa chuyện gạt ta.

Đường Ngự Phong gật đầu.

Một lúc sau, hắn nhẹ giọng:

"Xin lỗi. Ta có nỗi khổ riêng."

Ta hiểu.

Hắn là tâm phúc duy nhất Tiêu Lẫm tín nhiệm, tất nhiên sẽ vì chủ nhân mà suy tính.

Khi sự việc lộ ra, hắn chỉ nhận lỗi về phía mình, không kéo Tiêu Lẫm xuống nước, như vậy là tốt nhất rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!