Chương 18: (Vô Đề)

Dược liệu mạnh, tác dụng nhanh, nhưng có thể ảnh hưởng sức khỏe.

Ta không còn đường lui, chỉ có thể uống liều một phen.

Sau đó, lần đầu tiên ta chủ động tìm Tiêu Lẫm, lấy cớ uống say, gần gũi hắn một đêm.

Không lâu sau, ta có thai.

Ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, dè chừng mọi thứ, vậy mà vẫn không giữ được.

Khi thai được bốn tháng, đứa trẻ mất.

Tiêu Lẫm nổi trận lôi đình, xử phạt hàng loạt cựu thần tiền triều, c.h.é. m không ít cung nhân.

Trong cơn náo loạn của hậu cung năm ấy, hắn đàn áp nhà mẹ đẻ của Thái hậu, giam lỏng Lệ Thái phi, cấm Kỳ Vương vào cung thăm mẫu thân, dẹp sạch hậu cung một lượt.

Việc này gây chấn động triều đình, cả triều xôn xao bàn tán.

Kỳ Vương một bụng oán hận, lén lút tới tẩm cung tìm ta.

Hắn nói, Tiêu Lẫm lấy chuyện mất con làm cớ, mượn cơn đau của ta để trừ khử các phe cánh ngoại thích.

Cả việc Thái hậu để mặc ta bị bức ép, cũng là để hắn có cái cớ ra tay.

Ta lặng lẽ thu hồi dòng ký ức, lạnh lùng châm chọc:

"Trong chuyện đó, chẳng lẽ mẹ con các ngươi không góp phần?"

Đứa trẻ ấy mất, Thái hậu đương nhiên phải gánh trách nhiệm lớn nhất.

Nhưng Tiêu Lẫm trừng phạt Lệ Thái phi tàn nhẫn đến vậy, chẳng lẽ bà ta không nhúng tay?

Ta không có bằng chứng, nhưng không có nghĩa ta mù mờ.

Kỳ Vương sững người trong thoáng chốc.

Hắn không đáp, chỉ quay đầu đi, hồi lâu mới nói:

"Tóm lại, cái c.h.ế. t của ngươi có khuất tất. Nếu ngươi tin ta, có thể bắt tay với ta."

Ta nhíu mày:

"Cái c.h.ế. t của ta có khuất tất? Ý ngươi là sao?"

Ta nhớ rất rõ sau khi mất con, ta như người ốm yếu dặt dẹo, gió thổi qua cũng muốn ngã.

Mẫu thân từng dẫn muội muội vào cung thăm ta, vậy mà cũng bị Tiêu Lẫm quát mắng.

Ngay sau đó, hắn giáng chức phụ huynh ta, ta quỳ gối van xin, hắn cũng chẳng mảy may động lòng.

Phải rồi, hắn còn chẳng buông tha thân thích của chính mẫu phi mình và dòng họ Hoàng hậu, thì nhà vợ hắn có là gì?

Lúc ấy ta mới hiểu rõ — người đầu gối tay ấp bấy lâu, chẳng qua chỉ là một yêu nghiệt m.á. u lạnh vô tình.

Từng ngày, từng ngày trôi qua, ta c.h.ế. t dần trong tuyệt vọng, cuối cùng bị bệnh mà chết.

Ta nghĩ: Đó chẳng phải là nguyên nhân cái c.h.ế. t của ta sao? Chẳng lẽ ta bị hại chết?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!