Chương 10: (Vô Đề)

Ta vội quỳ xuống:

"Thần nữ thật sự không biết. Vài năm cuối ấy, bệnh nặng triền miên, thần trí mơ hồ."

Không biết ông có tin không, nhưng cũng không truy hỏi nữa.

Ông chỉ lắc đầu: Thôi vậy.

Ông nói:

"Trong mộng, ngươi vì Thái tử mà đỡ kiếm. Còn ngoài đời, là Thái tử vì ngươi mà đỡ kiếm. Có lẽ duyên phận chưa dứt, hay là trẫm..."

Ta nghe tới đó sợ hãi, vội vàng cắt lời:

"Thần nữ đã đính hôn rồi."

Hoàng thượng khựng lại: Gì cơ?

Ta bình tĩnh nói:

"Thần nữ hiện đã có hôn ước. Giang công tử dưới lầu, chính là vị hôn phu của thần nữ."

Từng chữ từng câu, ta nói rõ ràng:

"Xin bệ hạ cho thần nữ được làm chủ đời mình lần này."

Lời vừa dứt, Hoàng thượng nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời, chỉ gõ ngón tay lên mặt bàn.

Ra ngoài đi.

Ta cảm tạ, cúi đầu lui ra, vừa tới cửa, người lại hỏi:

"Tháng Ba mùa xuân có chuyện lớn gì xảy ra không?"

Tốt lắm, giờ ta bị coi như quan của Khâm Thiên Giám rồi.

Ta cố nhớ lại.

Tìm trong đống ký ức cũ kỹ, cuối cùng cũng mơ hồ nhớ ra một chuyện.

"Lúc xuân săn, có người muốn hại Thái tử."

Xuân săn tháng Ba.

Ngày đó Tiêu Lẫm theo Hoàng thượng đi săn suốt cả ngày, đêm về bỗng nhiên xông vào tẩm điện của ta trong hành cung, không nói không rằng liền xé y phục đòi hoan lạc.

Ta tức đến phát điên, tát cho hắn một cái.

Hắn cắn áo ta, khàn giọng cầu xin sự tha thứ.

Đêm đó quả là dây dưa giằng co đến tận sáng.

Sáng hôm sau vì quá mệt nên không kịp đến thỉnh an, còn bị Hoàng hậu mắng một trận.

Săn xong hồi cung, Thái tử liền bị giam lỏng trong Đông cung suốt một tháng.

Mà trong thời gian ấy, hắn cũng không nhàn hạ, suốt ngày kiếm chuyện với ta, đấu khẩu, trêu chọc, dây dưa không dứt.

Ban đầu ta nghĩ là do hắn vô lễ với phụ hoàng nên bị phạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!