Lục Triết phản ứng cực nhanh, đưa tay bắt lấy cổ tay của Quý Dao, kéo một cái mạnh dứt khoát, lôi cô ra khỏi đám người đông đúc.
Quý Dao lảo đảo một chút mới đứng vững, tức tối trừng mắt nhìn anh:
"Lục Triết! Ngươi túm tay tôi đến muốn đau luôn rồi đấy!"
"Không túm thì cô đã bị ngã rồi bị người ta giẫm qua rồi." Lục Triết nghiến răng nhìn chằm chằm cô,
"Từ giờ trở đi, cô đi sát tôi với Lâm Dao, không được chạy loạn nữa."
Hiển nhiên, lần này anh thật sự tức giận rồi.
Quý Dao ừ một tiếng, không cãi lại nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.
Khi Lục Triết sang mua nước ở quầy bên cạnh, cô còn lén thò đầu sang, ghé sát tai tôi thì thầm:
"Chị Lâm Dao, Lục Triết tính khí kém vậy mà chị cũng chịu được hả?"
Tôi im lặng hồi lâu mới đáp:
"Trước mặt tôi, anh ấy khá tốt."
Thật sự là rất hảo.
Trong suốt mấy tháng bọn tôi yêu nhau, anh vẫn luôn giữ được sự chu đáo, nhẹ nhàng và có chừng mực ấy.
Tôi chưa từng thấy anh nổi giận, thậm chí còn tưởng rằng anh trời sinh đã như vậy — không có chuyện gì có thể làm anh dao động cảm xúc.
Nhưng rồi, Quý Dao xuất hiện.
Tôi mới nhận ra, thì ra anh cũng không phải lúc nào cũng điềm tĩnh.
Ít nhất là với cô bạn thanh mai trúc mã Quý Dao này —nhất cử nhất động của cô ấy đều dễ dàng châm lên lửa giận trong anh.
Nửa ngày sau đó, tôi vẫn luôn im lặng.
Nhưng tính tôi vốn đã như vậy, Lục Triết cũng không để tâm lắm.
Trời vừa sập tối, Lục Triết nghe một cuộc điện thoại, sau đó quay lại bảo:
"Lão Hứa vừa hay đưa bạn gái đến chơi, hỏi bọn mình có muốn tụ tập tối nay không."
"Dĩ nhiên là muốn rồi!"
Quý Dao chẳng nghĩ ngợi gì liền nói,
"Anh bảo anh ấy dẫn cả chị dâu theo luôn, bọn mình đi hát karaoke!"
Như thể đến lúc này mới nhớ tới tôi, Lục Triết nghiêng đầu lại, nhỏ giọng giải thích:
"Lão bà, đây là Hứa Gia Viễn, anh ấy với anh và Quý Dao lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hơn bọn mình hai tuổi, giờ đi làm rồi. Anh ấy vừa hay đưa bạn gái đến N thị chơi, em cũng đi cùng nhé."
Ánh đèn đường rọi xuống từ đỉnh đầu anh, chiếu lên làn da trắng nhợt, phủ một tầng vàng ấm dịu dàng.
Tôi hơi ngẩn người một thoáng, sau đó nhẹ giọng đáp: Được.
Ngồi trong phòng chờ một lát, Hứa Gia Viễn đến, Quý Dao hào hứng nhận việc đi xuống đón người, nhưng mãi mà chưa thấy quay lại.
Tôi uống một chai bia, định đứng dậy đi toilet, ai ngờ vừa nhổm người lên thì choáng váng, lảo đảo hai bước rồi ngồi phịch xuống ngay trên đùi Lục Triết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!