Gương đồng nhỏ tinh xảo trong tay mỹ nhân khác với những chiếc gương đồng bình thường.
Mặt sau của gương, ngoại trừ có khắc một con mèo đen sinh động như thật, còn khắc rất nhiều con rắn nhỏ hình dạng quái dị, lần lượt bò trườn quanh người mèo đen. Phía dưới gương còn dùng sợi tơ hồng treo một viên lưu châu.
Trên hạt lưu châu dường như có khắc hai chữ, nhưng đã bị mấy cái lỗ ổ gà che lấp lại, không rõ ràng lắm.
Cho dù hắn nhìn như thế nào, mỹ nhân trong bích hoạ vẫn đông cứng khắc vào trên vách đá, không có bất luận chỗ nào dị thường. Đây rõ ràng chỉ là một bức bích họa bình thường, bởi vì tuổi tác xa xăm mà bị sa hóa, sao có thể biến thành quỷ dị đồ giết người thích mệnh?
Lúc hắn đang cân nhắc chuyện đó, cửa gỗ đỏ sau lưng bị người đẩy ra.
Gió đêm xâm nhập, thổi tắt mấy ngọn nến ở trong Kiền Đường!
Ôn Thứ mang quan ủng dưới chân, bọc một thân khí lạnh đi đến, huyền bào lân giáp trên người dính một ít hạt mưa, có lẽ bên ngoài đã có mưa phùn. Hắn đi tới bên cạnh Lâm Lạc, nhướng mày nói:
"Ta biết Lâm đại nhân chắc chắn sẽ tới xem một cái, vì thế cố ý sai người để cửa cho ngươi. Thế nào, không thú vị sao?"
Nếu không phải hắn cố ý an bài, Lâm Lạc sao có thể nhẹ nhàng tiến vào Kiền Đường.
Lâm Lạc tất nhiên biết điều này, hắn nghiêng mắt liếc nhìn Ôn Thứ một cái, hỏi:
"Bên thái tử thế nào rồi?"
Ôn Thứ lập tức thắt chặt bộ dáng thoải mái, sắc mặt nghiêm túc, có chứa giọng điệu bẩm báo nói: "Thái tử thân phận cách xa, vì thế không được mổ thi kiểm nghiệm.
Nhưng ngỗ tác và ngự y đều nói, lúc sống thái tử không dùng bất cứ độc dược hay dược vật gì, nguyên nhân chết là do rơi từ trên cao xuống, nội tạng bị xuất huyết, gãy chân tay mà chết.
Đáng sợ hơn chính là, da mặt thái tử đều bị lột, trên khuôn đẫm máu còn lưu lại rất nhiều vết cào.Vết cào? Bị cái gì cào?Mèo!Mèo? Trong cung mèo đâu ra?Vì thế nên mới kỳ lạ!
"Sắc mặt Ôn Thứ nghiêm túc hơn,"Kim Ngô Vệ đang lục soát khắp nơi, nhưng ngay cả một cọng lông mèo cũng không tìm được.
Hơn nữa……Lâm Lạc nhẹ giọngHả?
"một tiếng. Ôn Thứ nói:"Mặc dù nói rằng thái tử rơi từ trên cao xuống mà chết, nhưng đêm đó các cửa của mỗi một tầng trong Long Vương tháp đều bị khoá, căn bản không thể lên trên, thậm chí không có dấu vết bị cạy khoá.
Ta cũng từng kiểm tra trong tháp một lần, mỗi một tầng đều phủ một lớp bụi dày, nếu như thật sự có người đi lên đó, không có khả năng không lưu lại dấu chân!
Vì vậy, nguyên nhân thái tử chết thật sự rất kỳ lạ, nhưng lại thật sự đúng là rơi từ trên cao xuống mà chết."
Ở trong lòng Ôn Thứ, hắn vẫn xem Lâm Lạc là Đại Lý Tự Khanh, vì vậy khi nói về tình huống của thái tử, hắn vẫn giống như dĩ vãng, mang theo thái độ đoan chính bẩm báo thượng cấp.
Chỉ là ánh mắt Lâm Lạc lại lạnh lùng nhìn chằm chằm bích hoạ trước mặt, trên mặt không có bất cứ dao động nào, giống như đang nghe một chuyện xưa trong một cuốn tiểu thuyết quỷ quái thú vị bình thường.
Sau khi trầm mặc một lát, hắn chỉ thờ ơ nói một câu.
Kỳ lạ như thế?
"Không! Hiện tại mỗi người trong cung đều cảm thấy bất an. Mọi người đều nói khối bích hoạ này có tà ám, hiện giờ vụ án rơi vào Đại Lý Tự chúng ta. Hoàng thượng hạ lệnh điều tra, nhưng không có đầu mối, trước mắt chỉ có khối bích hoạ rách nát này, điều tra như thế nào?"
Lâm Lạc đảo mắt cười cười:
"Nếu muốn điều tra, Ôn đại nhân chỉ cần cẩn thận điều tra là được. Nếu thật sự không điều tra ra được gì, hoàng thượng sẽ không gây khó xử với ngươi, cũng không thể cách chức ngươi, khiến Đại Lý Tự như rắn mất đầu, đúng không?"
Ôn Thứ nhăn mày lại:
"Nghe khẩu khí của đại nhân, là không có ý định giúp đỡ?"
Lâm Lạc thở dài:
"Mấy ngày gần đây ta rất bận rộn, không thu xếp được việc riêng, đâu có nhàn rỗi quản chuyện Đại Lý Tự các ngươi? Người ta thường nói, không ở vị trí đó thì đừng lo việc ở đó. Nếu ta nhúng tay vào, chẳng phải sẽ bị người gán tội"can thiệp nội chính
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!