Hạ Tri Ngạn nghe nói Cẩn Nương Tử sắp đến, lập tức vui mừng, thưởng ba chén rượu liền, khiến ai nấy đều rạng rỡ nụ cười.
Chỉ có Lâm Lạc là vẫn trầm tư.
"Lâm lão bản, từ trước tới nay mỗi lần đến Thanh Tuyết Lâu, ngài chỉ thích thưởng thức những bức họa, có lẽ là chưa từng thấy Cẩn Nương Tử múa diễm lệ bao nhiêu. Hôm nay coi như ngài may mắn, có thể tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của nàng."
Lâm Lạc lặng im, không đáp.
Hạ Tri Ngạn cũng không để ý, tiếp tục nói:
"Trường An bao nhiêu danh môn quý tộc muốn mời nàng đến phủ biểu diễn, nhưng nàng đều khinh thường, không phải nữ tử tầm thường. Hôm nay cơ hội hiếm có, ta nhất định phải mở to mắt mà nhìn, bằng không, không biết đến bao giờ mới được thấy lại."
Hắn nhớ về lần đầu tiên được nhìn thấy Cẩn Nương Tử múa là mấy tháng trước. Đến nay, ấn tượng ấy vẫn còn sâu đậm, khiến lòng người ngơ ngẩn, thậm chí có chút tham luyến.
Đệ nhất vũ cơ Trường An, một khúc lại khiến lòng sinh ưu sầu.
Thế nhưng mặc cho Hạ Tri Ngạn hết lời ca tụng, si mê đến mức nào, trong lòng Lâm Lạc vẫn không gợn lên một chút rung động nào.
Mọi người chờ đợi trong chốc lát, Cẩn Băng mới chậm rãi tiến vào.
Nàng mang khăn lụa che mặt, che đi hơn nửa dung nhan, nhưng chỉ riêng đôi mắt đã đủ khiến người ta say đắm. Giữa chân mày ẩn hiện nét đẹp thanh cao thoát tục, vừa liếc mắt một cái đã hằn sâu vào tâm trí người đối diện.
Nàng mặc váy dài màu vàng, trên nền vải được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc, tạo thành từng đóa hoa tử dương rực rỡ, phối cùng chiếc quạt màu vàng lấp lánh trong tay, tinh xảo mà cao quý, như tiên nữ không vướng bụi trần.
Nữ tử trong Thanh Tuyết Lâu không phải hạng thanh lâu tầm thường. Ở nơi này, các nàng có địa vị tối cao!
Hạ Tri Ngạn mê mẩn nhìn nàng, giọng điệu không giấu được niềm vui:
"Cẩn Nương Tử, cuối cùng cũng đợi được nàng."
Ai cũng biết Cẩn Băng luôn cao ngạo, lạnh lùng.
Nàng đảo mắt nhìn qua Lâm Lạc, lại phát hiện hắn chẳng thèm để tâm, chỉ chuyên chú thưởng thức những bức họa trong tay, dường như không hề quan tâm tới sự tồn tại của nàng.
Nhưng, nàng cũng đã quen, không cảm thấy thất vọng, chỉ khẽ cúi người chào mọi người, nhẹ giọng nói:
"Hôm nay, Cẩn Băng xin dâng tân vũ Diêu Chi. Nếu chư vị công tử có nhã hứng, mong hãy thưởng thức."
Tiếng huyền cầm vang lên, âm điệu du dương lan tỏa khắp gian phòng.
Cẩn Băng khẽ cúi đầu, theo tiếng nhạc vũ động. Chiếc váy gấm thêu hoa tử dương phất nhẹ như cánh dù bay lượn, tay áo rộng thướt tha tựa mây trôi, phiêu dật theo từng bước chân nhẹ nhàng. Như tiên nữ hạ phàm, như cánh bướm đung đưa, như dòng nước xanh biếc uốn lượn mềm mại không ngừng.
Dáng múa của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, thân hình mềm mại như én lượn giữa trời xuân. Tựa làn mây mỏng manh, lại tựa ánh trăng lấp lánh trên mặt hồ. Tựa nụ hoa nở rộ trên đầu cành, tựa ráng sớm vắt ngang đỉnh núi. Nhẹ nhàng, thoát tục, khiến người ta luyến tiếc dời mắt.
Một khúc chưa tàn, lòng người đã say!
Khi nàng xoay người, một làn hương nhàn nhạt tỏa ra, lan tràn khắp gian phòng.
Mọi người đều biết, trên người Cẩn Nương Tử mang theo một loại kỳ hương. Hương thơm ấy không phải từ nước hoa hay hương liệu, mà dường như là mùi hương tự nhiên tỏa ra từ da thịt nàng.
Không phải hương hoa hồng nồng nàn, cũng không phải hương hoa nhài thanh khiết, nhưng chỉ cần hít một hơi, tâm trí liền trở nên thanh thản, tinh thần như được gột rửa.
Lâm Lạc khẽ nhíu mày.
Hắn nhẹ nhàng cuộn bức tranh trong tay lại, lần đầu tiên ngước mắt nhìn nữ tử đang múa trước mặt.
Mười hai năm...
Nàng sớm đã không còn là tiểu cô nương năm ấy nữa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!