Chương 47: Thanh Tuyết Lâu, Cẩn Nương Tử

Mưa phùn lất phất, ánh chiều tà soi bóng xuống mặt đường lát đá xanh.

Lâm Lạc ở nha môn ký tên xong xuôi, đợi đến chiều muộn mới lên kiệu trở về phủ. Thế nhưng, chưa đi được bao xa, hắn đã bị mấy vị công tử quyền quý trong thành Trường An chặn lại.

"Lâm lão bản, hôm nay Thanh Tuyết Lâu có tranh mới ra mắt, ngài luôn có con mắt tinh tường, chi bằng giúp ta xem qua một lượt. Nếu chọn được bức nào đẹp, ta nhất định hậu tạ."

Người mở màn kiệu, lên tiếng mời chính là Hạ Tri Ngạn, công tử của Ngự sử trung thừa. Hắn ta nổi danh là kẻ phong lưu nhàn tản, nhưng cũng có tiếng là kẻ yêu thích tài năng.

Nghe nói vài năm trước, hắn ta cho xây một tiểu các bằng trúc ở ngoại ô, chuyên dùng để nuôi dưỡng những thi nhân tài tử có học vấn uyên thâm nhưng gia cảnh bần hàn. Thơ văn của bọn họ đều do hắn ta gửi đến thư cục, giúp bọn họ gây dựng danh tiếng.

Lâm Lạc đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Khanh, khó tránh khỏi việc giao thiệp với người của Ngự Sử Đài, nên cũng quen biết Hạ Tri Ngạn – kẻ nhỏ hơn hắn sáu tuổi này.

"Hôm nay đã quá muộn rồi."

Lâm Lạc từ chối.

"Muộn gì mà muộn? Cảnh đêm bên bờ Khúc Giang đẹp như tranh vẽ, có mỹ tửu, có giai nhân đàn sáo, người phong nhã như Lâm lão bản chẳng lẽ lại bỏ lỡ? Hơn nữa, Thanh Tuyết Lâu vừa mới có tân vũ, mỗi người đều tranh nhau đến xem. Chúng ta đi sớm một chút còn có thể giành được vị trí đẹp."

Lâm Lạc nhiều lần từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự níu kéo ồn ào của đám công tử hào hoa.

Hắn chỉ cảm thấy trán tê rần, đành xua tay đồng ý.

Thanh Tuyết Lâu trên hồ Khúc Giang là vũ phường nổi danh nhất thành Trường An.

Mưa bay nghiêng nghiêng, một khúc vọng tâm.

Dưới màn đêm đen như mực, ánh nến trong Thanh Tuyết Lâu rực đỏ, tựa như những sợi liễu vàng óng lấp lánh, chói mắt vô song. Dãy hành lang dài uốn lượn sâu vào Hồng Lâu, giao thoa chằng chịt, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt.

Trong lầu, tiếng tỳ bà cùng cung đàn khẽ gảy, âm nhạc vang vọng tứ bề, du dương mê hoặc. Những mỹ nhân tuổi xuân thì tựa lan can, khẽ che dung nhan, dáng người thướt tha, yêu kiều khuynh đảo lòng người.

Bao quanh lầu là hồ nước biếc, ánh sóng lấp lánh phản chiếu trên vách tiểu đình như say như mê. Bóng hắt lên dầm xà, lửa đỏ lung linh gợn sóng, xa hoa tận cùng.

Thịnh thế phồn hoa, men say vương vấn.

Thi nhân Vương Cần từng có câu thơ:

"Đỏ thắm đào tươi tựa như rượu nồng, Bên kia cầu, giai nhân tuyệt sắc vô song."

Câu này, chính là để hình dung Thanh Tuyết Lâu!

Ai ai cũng biết, nơi đây chẳng khác nào tiên cảnh phù dung giữa trần thế. Không chỉ mỹ nhân như mây, mà rượu ngon, vũ khúc cũng là bậc nhất, khiến bao quan to quý nhân lưu luyến không rời, nhớ mãi không quên.

Từng có sứ giả Thổ Phiên đến đây, buột miệng chê bai rằng Thanh Tuyết Lâu chẳng qua cũng chỉ là một thanh lâu kỹ viện, những nữ nhân trong này chẳng qua chỉ là hạng thấp hèn chuyên hầu hạ người khác. Khi ấy, cả thành Trường An đều cười nhạo hắn không biết nhìn xa trông rộng.

Bởi vì, cô nương của Thanh Tuyết Lâu, mỗi người đều băng thanh ngọc khiết, thân phận cao quý bậc nhất!

Lâm Lạc cùng mọi người dọc theo hành lang tiến vào hồng lâu. Hắn đi chậm rãi ở phía sau, thần sắc bình thản, hoàn toàn không chút hứng thú với cảnh tượng phồn hoa trước mắt.

Dù sao, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên hắn đến đây!

Trong thành có không ít thi nhân, nhã sĩ thích đến Thanh Tuyết Lâu để mua tranh chữ. Nếu có bức nào hợp ý, bọn họ sẽ sẵn sàng bỏ ra số bạc lớn để sở hữu. Vì vậy, Lâm Lạc đôi khi cũng đến đây ngắm tranh, thậm chí từng ra giá mua vài bức.

Mọi người vừa lên lầu hai, trước mắt liền là cảnh đẹp mỹ nhân.

Hương rượu hòa lẫn phấn son quẩn quanh, khiến người ta lâng lâng như say.

"Ơ kìa, chẳng phải Lâm lão bản và Hạ công tử đây sao? Lầu hai vẫn còn một gian nhã các, có muốn lên đó ngồi không?" Một gã nô bộc tươi cười bước tới, cung kính mời chào.

Hạ Tri Ngạn phất tay áo cười đáp: Tất nhiên rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!