Chương 46: Quỷ nháo

Hôm sau, bầu trời lại rực rỡ sau cơn mưa đêm.

Lâm Lạc đi một chuyến đến chùa Thiển Sơn, mang cuốn Vạn Quang Kinh giao cho các cao tăng trong chùa.

Khi bước ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, hắn tình cờ nhìn thấy có người ôm mấy hộp thuốc màu tiến về phía Kiền Đường. Lúc này, hắn mới sực nhớ ra rằng, dù vụ án đã phá xong, nhưng Hoàng thượng vẫn hạ lệnh trùng tu bích họa, thế nên bức tranh ấy hiện tại vẫn còn ở trong chùa.

Xuất phát từ tò mò, hắn bước đến xem thử.

Bên trong Kiền Đường, tượng Phật nhỏ vốn đặt ở đó đã bị dời đi, chỉ còn lại bức Đôn Hoàng bích họa cùng mấy người thợ đang tu sửa.

Bức tranh loang lổ ngày nào giờ đã được khôi phục hơn phân nửa, các hoa văn xung quanh cũng được nhuận sắc, làm nổi bật lên từng đường nét tinh tế.

Đặc biệt, con khổng tước vốn dĩ mờ nhạt nay đã sống động như thật, sắc lông bóng mượt, cặp mắt lục bảo phát sáng như ngọc, thần thái vừa kiêu căng vừa lãnh diễm, đẹp đến kinh người.

Mỹ nhân trong tranh khoác lụa mỏng, váy dài tung bay, đường nét váy lụa đã được phục chế gần xong. Trên đó thêu hoa tử dương, tựa như chỉ cần gió nhẹ thoảng qua, những đóa hoa sẽ bừng nở rực rỡ khắp phòng, xuân sắc ngập tràn...

Duy chỉ có khuôn mặt mỹ nhân vẫn chưa hoàn thành.

Vì có mấy vết trầy ngang dọc, nên muốn khôi phục dung mạo trước tiên phải trám kín những chỗ hư tổn. Đó cũng là bước cuối cùng trong quá trình tu sửa.

Lâm Lạc đứng trước bức tranh, chăm chú nhìn gương mặt đang dần hiện ra giữa lớp màu sắc. Ngoài những vết trầy xước, các đường nét kia trông có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát hắn không thể nhớ ra đó là ai.

Ba Ngày Sau.

Hôm nay, Lâm gia vừa nhận về hơn chục bức họa thư pháp của các danh gia. Nhân lúc rảnh rỗi, Lâm Lạc đích thân đến chọn vài bức để treo trong thư phòng. Khi đi ngang qua hậu viện, hắn vô tình nghe thấy tiếng văn nhân mặc khách đang trò chuyện trong nhã các.

Một thư sinh áo lam vừa viết chữ vừa nói:

"Các ngươi nghe tin gì chưa? Chùa Thiển Sơn mấy hôm nay lại xảy ra chuyện kỳ lạ."

Người bên cạnh lập tức hùa theo:

"Sáng nay ta cũng nghe kể, nói là trong chùa có quỷ quấy phá. Hơn nửa đêm, có người nhìn thấy một hàng lão hòa thượng cầm đèn lặng lẽ đi trong hành lang, nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền biến mất không thấy tung tích. Mấy ngày liền đều có người trông thấy cảnh tượng tương tự."

Nghe nói... Một người hạ giọng thần bí,

"Những lão hòa thượng đó chính là các cao tăng đột nhiên biến mất 44 năm trước."

"Bốn mươi bốn năm trước?"

"Các ngươi không biết sao? Ta nghe bà tổ kể lại, năm ấy, phương trượng, trụ trì cùng mấy cao tăng của chùa đều mất tích trong một đêm. Sống hay chết, đến nay không ai hay."

"Hay là có liên quan đến chuyện huyền bí?"

Một thư sinh khác cười nhạt:

"Chúng ta là người đọc sách, sao có thể tin vào những chuyện ma quái hoang đường? Chẳng qua là lời đồn truyền miệng, từ một đồn mười, từ mười đồn trăm, cuối cùng thêm thắt thành chuyện hư cấu mà thôi."

Người nói lời này tên là Đỗ Hoàn, vừa mới trúng cử nhân, văn thơ nổi danh Trường An, thường viết những áng văn chương được người người tán tụng.

Mấy người còn lại nghe hắn nói, thấy cũng có lý.

Bọn họ dù gì cũng là văn nhân, học chữ nghĩa, không lẽ lại tin vào những thứ huyền hoặc mê tín? Nếu vậy, chẳng phải bao năm đọc sách đều uổng phí hay sao?

Thật hoang đường!

Lâm Lạc vô tình nghe được đoạn đối thoại ấy, lại nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Hối Đức đại sư và mình mấy ngày trước. Mới chỉ ba, bốn ngày trôi qua, vậy mà chuyện này đã lan truyền thành như thế.

Hắn im lặng, không bước vào, cũng không nói gì, chỉ xoay người rời đi, trở về thư phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!