Lâm Lạc dắt nhi tử vào chùa. Một tiểu tăng dẫn hắn đến trước thiện phòng của Hối Đức đại sư. Sau khi vào trong thông báo, tiểu tăng mới mở rộng cửa, mời hắn vào.
Thiện phòng không lớn không nhỏ, vuông vức, trong không khí phảng phất mùi hương nến nhàn nhạt. Cách bài trí bên trong vô cùng đơn giản, một tấm thảm trúc trải trên nền đất, bên trên đặt một chiếc bàn con. Trên bàn có một cái mõ, một quyển kinh Phật và một lư hương nhỏ.
Hối Đức đại sư tuổi đã xế chiều, lúc này đang ngồi sau bàn con, nhắm mắt tụng kinh. Dáng người ông hơi gầy, râu tóc đều đã bạc trắng, ngay cả đôi mày cũng vậy. Dù khuôn mặt hằn rõ dấu vết của năm tháng, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, trông có vài phần phúc hậu, từ bi.
Phía sau ông, trên vách tường treo một bức họa lớn với chữ Thiền đậm nét. Hai bên bức họa có viết mấy câu Phật ngữ:
"Có duyên thì đến, vô duyên thì đi."
Ngoài ra, trong thiện phòng không còn thứ gì khác.
Lâm Lạc khom người chắp tay:
"Bái kiến Hối Đức đại sư."
Hối Đức đại sư tụng xong đoạn kinh, nhẹ nhàng buông Phật châu và mõ trong tay, mở mắt nhìn hắn, giọng điềm đạm:
"Lâm thí chủ, mời ngồi."
Lâm Lạc kéo nhi tử quỳ xuống ngồi ngay ngắn.
Hối Đức đại sư nhìn nhi tử của hắn, ánh mắt hiền từ:
"Liễu Viên, đi Trường An mấy ngày, tâm con đã an định chưa?"
Lâm Lạc dắt con trai quỳ gối ngồi xuống.
Ánh mắt hiền từ của Hối Đức đại sư rơi trên người Tiểu Ngư Nhi, ông hỏi:
"Liễu Viên, chuyến đi Trường An mấy ngày qua, trong lòng con đã yên ổn chưa?"
Liễu Viên là pháp danh của Tiểu Ngư Nhi, cũng là cái tên mà chính Lâm Lạc đặt cho nhi tử sau khi được Hối Đức đại sư đồng ý, mang ý nghĩa
"liễu kết trần duyên, viên mãn viên dung" — buông bỏ tất cả, trọn vẹn như viên mãn.
Thế nhưng, những tiểu hòa thượng tinh nghịch trong chùa lại thích gọi nó là Ngư Ngư Ngư. Mặc dù lần nào bị sư phụ nghe thấy cũng bị phạt quỳ, bị đánh vào lòng bàn tay, nhưng hài tử vốn đau nhanh quên cũng nhanh, quay đi quay lại vẫn tiếp tục ríu rít gọi Ngư Ngư Ngư.
Chỉ có khi nào chợt nhớ ra, bọn chúng mới chịu gọi một tiếng Liễu Viên.
Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu, chắp tay trước ngực:
"Đệ tử tâm đã an định. Sư phụ, người đã hết bệnh chưa?"
"Bệnh nhập thân, không nhập tâm. Cái lạnh chỉ ở bên ngoài, sự ấm áp nằm bên trong."
Đệ tử không hiểu.
"Sau này con lớn lên, tự khắc sẽ hiểu."
"Vậy khi nào đệ tử mới lớn?" Nó cứ hỏi mãi không thôi.
Hối Đức đại sư mỉm cười, vẫy tay:
Lại đây.
Tiểu Ngư bò đến gần, vòng qua bàn con, ngẩng đầu tròn mắt nhìn ông.
Hối Đức đại sư xoa đầu nó, nhẹ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!