Mưa rơi tí tách, màn đêm như thác đổ cuồng loạn.
Lâm Lạc thức trắng đêm ở trong thư phòng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía hoàng cung. Đêm nay, Văn Đế bệnh nặng, trong cung e rằng đã rối loạn cả rồi.
Giờ đây, thái tử đã mất, người kế vị chưa lập, nếu thật sự có biến cố, thời cuộc triều đình ắt sẽ rung chuyển, cục diện mới thay thế cục diện cũ, chuyện đổi triều chính vốn không khó đoán...
Ngày hôm sau.
Cơn mưa lớn suốt đêm qua cuối cùng cũng tạnh, sáng sớm, ánh dương ấm áp chiếu rọi, mặt đất ẩm ướt cũng dần khô ráo.
Từ trong cung truyền ra tin tức, Văn Đế đã qua cơn nguy kịch, chỉ là bị nhiễm phong hàn, cần thời gian tĩnh dưỡng. Việc triều chính tạm thời do Tam Tỉnh cùng nắm giữ, Tấn Vương và Hiến Vương hỗ trợ, đồng thời cũng miễn quy định mỗi năm ngày một lần vào giờ Mão phải vào cung triều bái.
Lâm Lạc dặn người thu dọn hành trang cho Tiểu Ngư Nhi, Tết Trùng Dương đã qua, hắn phải đưa nhi tử quay về tĩnh tu tại Tĩnh An Tự.
Lúc này, Ôn Thứ từ sớm đã ghé đến, thuật lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong cung đêm qua, kể cả việc gặp Lý thái y khi rời cung, đồng thời bày tỏ nghi hoặc:
"Hoàng thượng ho khan triền miên, cả điện đều nghe thấy, âm thanh đó không giống như bị phong hàn đơn giản như vậy. Hơn nữa, còn triệu Lý thái y vào cung, chứng tỏ có điều khuất tất. Ta và Lương đại nhân đều nghi ngờ..."
"Cho dù các ngươi nghi ngờ điều gì thì cũng nên giữ kín trong lòng." Lâm Lạc vừa thu dọn kinh văn đã chép xong tối qua, chuẩn bị mang đến Tĩnh An Tự để cầu phúc và hóa tro, vừa không thèm ngẩng đầu mà cắt ngang lời hắn, nhắc nhở:
"Tai vách mạch rừng, họa từ miệng mà ra. Hoàng thượng đã không sao, vậy thì đừng bàn luận thêm."
"Biết là vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cả đêm qua ta cứ bất an."
"Được rồi, chuyện này đừng nhắc nữa." Lâm Lạc đặt tập kinh thư vào rương, nhìn thẳng Ôn Thứ, thần sắc nghiêm nghị:
"Ta có việc muốn nhờ ngươi làm."
Đại nhân cứ dặn.
"Giờ ta không có chức quan trong triều, cũng chẳng thể tùy tiện vào cung tra cứu sử quán, chỉ có thể nhờ ngươi đi một chuyến, giúp ta điều tra về An Vương."
An Vương?
Ôn Thứ khó hiểu.
"Chẳng phải ngài ấy đã mất mấy chục năm rồi sao? Điều tra về ngài ấy làm gì?"
Lâm Lạc đưa cho hắn một tờ giấy có ghi chữ Biện, nói:
"Ta muốn biết An Vương có liên quan gì đến chữ này. Ngươi hãy đến sử quán kiểm tra cho rõ, nếu có phát hiện gì, lập tức báo cho ta."
Sử Quán Đại Du, nói thẳng ra chính là kho lưu trữ tài liệu và tàng thư của hoàng gia. Nơi đây cất giữ hàng vạn sách quý, ghi chép của các danh sĩ qua các thời đại, cũng là nơi lưu trữ hồ sơ về các đời hoàng thất.
Ngoài các quan trong Tam Tỉnh như Môn Hạ Thị Trung, Trung Thư Lệnh và Thượng Thư Lệnh, chỉ có sử quan của Hàn Lâm Viện mới có thể tự do ra vào.
Tuy nhiên, cố hoàng đế từng ban chỉ dụ, thống lĩnh Kim Ngô Vệ và đại lý tự khanh có thể tự do ra vào cung, do đó họ cũng có quyền tiếp cận sử quán để thuận tiện điều tra vụ án.
Mặc dù Ôn Thứ chỉ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tứ phẩm, nhưng vì chức vị Đại Lý Tự Khanh còn trống, cho nên hắn nắm trong tay lệnh bài chính tam phẩm, quyền hạn ngang với Đại Lý Tự Khanh.
Ôn Thứ nhìn chữ Biện trên tờ giấy, chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt nghi hoặc:
"Đây chẳng phải là vết thương sau lưng của đại nhân lúc chúng ta ở Quỷ Thị ư?"
Đúng vậy!
"Chữ này... có liên quan đến An Vương ư?"
"Tạm thời chưa rõ, nên ta mới nhờ ngươi điều tra. Nhưng nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được để người ngoài biết." Lâm Lạc căn dặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!