Chương 43: Hàn Cổ

Văn Đế bệnh nặng, vậy mà lại hạ chỉ cho quần thần rời cung?

Thượng thư lệnh Tả Duy đang quỳ phía trước, lập tức cúi người hỏi:

"Lý công công, Hoàng thượng rốt cuộc thế nào rồi?"

Lý Dịch, tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng đế, thần sắc bình tĩnh đáp:

"Hoàng thượng không có gì đáng ngại. Hiện tại, trong điện có vài vị hoàng tử cùng các quan nội thị đang hầu hạ, ngoài ra còn có hơn mười vị thái y túc trực luân phiên bên cạnh long sàng. Các vị đại nhân không cần lo lắng, cứ hồi phủ đi."

Tả Duy nhíu mày:

"Chuyện này liên quan đến thiên uy, công công chớ nên giấu diếm."

Lý Dịch khẽ cười, lắc đầu:

"Thượng thư lệnh quá lời rồi. Lão nô hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, nào dám có hành vi che giấu? Hoàng thượng thực sự đã an ổn nghỉ ngơi, bệnh tình cũng dần chuyển biến tốt. Các vị đại nhân không cần lo nghĩ nhiều, hãy hồi phủ đi thôi."

Quần thần quỳ suốt mấy canh giờ, những người trẻ tuổi còn chịu đựng được, nhưng các vị đại thần lớn tuổi sớm đã hai mắt mờ mịt, cả người rã rời. Hiện tại nghe thấy Hoàng thượng đã ổn, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại triều phục rồi từng người một chậm rãi rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Trong điện chỉ còn lại vài nội thị quan cùng Kim Ngô Vệ trông coi.

Lương Khải Chi và Ôn Thứ, vì tiện đường, cùng chung xe ngựa rời cung từ Trường Nhạc Môn.

Lúc này đã về khuya, trời lạnh buốt, mưa lớn rơi xối xả, hạt mưa đánh rào rào lên nóc xe ngựa, tựa như muốn xuyên thủng lớp gỗ bên trên. Bánh xe lăn trên phiến đá xanh, tạo thành những tiếng lộp cộp giòn tan, hòa cùng âm thanh mưa rơi tạo nên một khung cảnh quỷ dị và cô tịch.

Trong xe, Lương Khải Chi ngồi không yên, vén rèm nhìn ra ngoài mấy lần. Phía trước, phía sau đều là xe ngựa của các đại thần, mỗi chiếc xe đều treo lồ ng đèn sáng trưng, từng ngọn đèn trải dài thành một dải không thấy điểm cuối, như một hàng ma đăng lặng lẽ lướt đi dưới trời đêm.

Hắn buông rèm, quay sang Ôn Thứ, trầm giọng hỏi:

"Ngươi không cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ hay sao?"

Ôn Thứ hơi nhíu mày:

"Ngươi nói chuyện Hoàng thượng bệnh nặng?"

"Chúng ta rõ ràng nghe thấy trong nội điện có tiếng động hoảng loạn, hơn nữa sau đó lại có một hàng cung nhân hối hả rời đi mà không rõ đi đâu. Nhưng ngay sau đó, Lý công công lại nói Hoàng thượng không sao, bảo quần thần quay về. Chuyện này hiển nhiên là có vấn đề!

Có khi nào bệnh tình của Hoàng thượng nghiêm trọng, nhưng triều đình muốn che giấu để tránh nội loạn?

"Ôn Thứ cũng cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra được điều bất thường nằm ở đâu, chỉ đành lắc đầu:"Ta cũng không rõ, chỉ mong Hoàng thượng thật sự không sao."

Một nén nhang sau, xe ngựa của bọn họ ra khỏi Trường Nhạc Môn, chuyển hướng về phía Đại Lý Tự, rồi tiếp tục đi về phía chợ Đông.

Đúng lúc này, khi đi ngang qua đường Thừa Thiên Môn, bọn họ tình cờ gặp một chiếc xe ngựa chạy ngược chiều, hướng thẳng vào hoàng cung.

Lương Khải Chi thoáng nhìn liền nhận ra:

"Đó chẳng phải xe ngựa của Lý thái y ư? Sao giờ này lại tiến cung? Lẽ nào hàng cung nhân vội vã rời đi khi nãy là để mời ông ta?"

Ôn Thứ trầm ngâm:

"Lý thái y y thuật cao minh, nhưng trong cung cũng đã có hơn mười vị thái y, ai cũng là danh y bậc nhất. Nếu chỉ là bệnh thông thường, cần gì phải gấp rút triệu ông ấy vào cung?"

Lương Khải Chi lập tức hiểu ra:

"Lý thái y am hiểu trị cổ trùng... Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, trong cung sẽ không triệu ông ấy! Ý ngươi là... Hoàng thượng trúng cổ?"

Ôn Thứ giơ tay ra hiệu im lặng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!