Kỳ quái!
Đó là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ôn Thứ.
"Tại sao lối đi bí mật này lại ở đây?"
Lâm Lạc không hề ngạc nhiên, dường như điều này đã nằm trong dự liệu của hắn. Hắn chậm rãi phân tích:
"Điều này cũng giải thích vì sao thi thể của trụ trì lại bị giấu dưới gầm giường. Có lẽ là đêm hôm đó, sau khi ta rời khỏi thiện phòng để đến Kiền Đường, trụ trì đã lặng lẽ quay lại, dùng lối đi bí mật dưới gầm giường để đến Kiền Đường trước ta.
Trong lúc đó, nhất định ông ta đã chạm vào bích họa kia. Sau đó, thấy ta tiến vào, ông ta liền vội vã rời đi bằng con đường bí mật trong Kiền Đường. Khi trở lại thiện phòng, ông ta không ngờ trên người đã dính phải thứ gì đó từ bích họa.
Kết quả là còn chưa kịp bò ra khỏi gầm giường thì đã lặng lẽ tử vong.Thật sự có liên quan đến đám trùng ngũ sắc đó ư?Không sai!Nhưng... đám trùng đó có thể giết người sao? Chúng có thể cắn đứt kinh mạch hay lột da mặt người được ư?
"Ôn Thứ nghi hoặc, rõ ràng không tin một loài côn trùng nhỏ bé lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Mặc dù Lâm Lạc đã chắc chắn trong lòng, nhưng hắn không thể chỉ dựa vào lời nói suông. Muốn tìm ra sự thật, phải có bằng chứng rõ ràng. Vì vậy, hắn bình tĩnh đáp:"Chờ Lý thái y nghiên cứu xong, chân tướng tự nhiên sẽ sáng tỏ.
"Giọng điệu hắn chắc chắn như đinh đóng cột! Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dường như đã hiểu, nhưng lại có cảm giác vẫn còn điều gì đó chưa rõ ràng. Ôn Thứ suy nghĩ một lát, không nhịn được, hỏi:"Nếu đúng là như vậy... vậy tại sao Mạc Không lại vu oan cho ngươi? Còn nữa, cổ trùng phệ tâm trong người hắn từ đâu mà có?
"Ánh mắt Lâm Lạc trầm xuống:"Điều này sợ rằng có liên quan đến một chuyện khác.Chuyện gì?
"Lâm Lạc nghiêm túc nói:"Ta cần danh sách chi tiết về tất cả những người trong chùa. Bọn họ vào chùa khi nào? Trước khi xuất gia làm gì?
Tên tuổi, quê quán... tất cả đều phải rõ ràng.
"Ôn Thứ không hiểu vì sao hắn đột nhiên quan t@m đến điều này nhưng vẫn gật đầu:"Việc này không khó, ta sẽ lập tức cho người thu thập. Chỉ là... tại sao ngươi lại muốn những thông tin này? Nó có liên quan gì đến vụ án ư?Ngày mai sẽ rõ."
Lâm Lạc không giải thích thêm.
Sau đó, nhân lúc trời đã tối, hắn phải về phủ để bầu bạn với nhi tử nên rời đi trước. Ôn Thứ không ngăn cản, chỉ quay lại phân phó người kiểm tra danh sách tăng nhân trong chùa.
Còn về phần Lương Khải Chi, hắn không muốn một mình cưỡi ngựa về phủ mà cứ nhất quyết đi cùng xe ngựa của Lâm Lạc. Lâm Lạc không tiện từ chối nên đành đồng ý.
Hai người cùng rời khỏi chùa.
Khi đi qua một hành lang, bọn họ bất ngờ chạm mặt một tiểu tăng mặc áo nạp y.
Tiểu tăng loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa thì ngã.
May mà Lâm Lạc theo bản năng đưa tay đỡ lấy. Nhưng ngay khi chạm vào tay đối phương, hắn giật mình phát hiện bàn tay tiểu tăng lạnh đến thấu xương, như một tảng băng ngâm trong đầm sâu. Cơn lạnh này khiến đầu ngón tay hắn run lên, thậm chí còn mang theo cảm giác đau buốt.
Lâm Lạc khẽ chau mày, nhanh chóng thu tay lại. Vô tình, tay áo của tiểu tăng cũng bị kéo lên một đoạn, để lộ mấy vết sẹo dài trên cổ tay, trông như đã có từ nhiều năm trước.
Đa tạ thí chủ.
Tiểu tăng đứng yên, chắp tay trước ngực, giọng nói khàn khàn, ánh mắt cúi xuống.
Lâm Lạc thoáng trầm ngâm, nhưng nét mặt nhanh chóng trở lại bình thường:
"Sư phụ không sao là tốt rồi."
A di đà Phật.
"Ta đã tĩnh tu trong chùa nhiều năm nhưng chưa từng gặp sư phụ. Không biết pháp hiệu của sư phụ là gì?"
"Tiểu tăng... Minh Không."
Lâm Lạc mỉm cười hành lễ, không hỏi thêm gì nữa, rồi cùng Lương Khải Chi rời khỏi chùa Thiển Sơn.
Trên xe ngựa, hắn ngồi thẳng lưng, thần sắc trầm mặc. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm của hắn dán chặt vào tấm màn xe bằng trúc trước mặt, như đang suy tư điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!