Lâm Lạc lúc này không có thời gian để giải thích nhiều với Lương Khải Chi. Điều quan trọng nhất trước mắt chính là vụ án đã bị trì hoãn quá lâu.
"Khải Chi, mọi chuyện đều có thứ tự ưu tiên. Hiện tại ta không thể trả lời ngươi được, ta đến chùa Thiển Sơn lần này là để điều tra vụ án. Những chuyện khác, chờ xong việc rồi nói sau."
Lương Khải Chi không phải kẻ ngoan cố, chỉ là trong lòng có chút không cam tâm. Nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói gì thêm.
Mấy người vội vàng tiến vào chùa Thiển Sơn.
Đêm khuya, ngôi chùa trở nên tĩnh mịch và lạnh lẽo lạ thường. Không biết có phải do những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây hay không, mà nơi này mang một bầu không khí u ám hơn hẳn.
Đèn lồ ng treo dưới hành lang bị gió thổi tắt từng chiếc một, chẳng ai buồn thắp lại, mặc cho lớp giấy đèn rách nát bay lả tả xuống đất, lẫn vào bùn đất nhơ nhớp.
Ngay cả những hòa thượng ngày thường tụng kinh niệm Phật cũng đều lui vào thiện phòng, tĩnh tọa trước tượng Phật, cầu mong xua tan tà khí bao trùm ngôi chùa.
Bọn họ vừa bước qua sơn môn, từng đợt gió lạnh bỗng nhiên ào tới, tựa như những lưỡi dao sắc bén xuyên vào lòng ngực, từng tầng da thịt như bị gió cắt qua, vừa rét buốt vừa đau rát.
Những gốc đại thụ quanh chùa cũng bị gió quất mạnh, lá cây xào xạc va vào nhau, phát ra âm thanh rợn người, chẳng khác nào những hồn ma ẩn hiện giữa đêm khuya.
Lâm Lạc cùng mọi người vòng qua hành lang dài, hướng về phía Kiền Đường, nơi đặt bức bích họa Đôn Hoàng. Trên đường đi, một chiếc đèn lồ ng rơi xuống bất ngờ bị gió quét tới, lăn đến bên chân hắn. Kỳ lạ thay, ngọn nến bên trong vẫn chưa bị tắt.
Lâm Lạc đang định cúi người nhặt lên thì bỗng nghe thấy một tiếng mèo kêu văng vẳng bên tai.
Meo~
Tiếng kêu thê lương rợn người.
Mọi người lập tức quay nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng con mèo nào cả. Cứ như thể âm thanh kia chỉ là ảo giác.
Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Lạc cúi đầu xuống, phát hiện một bóng mèo in lên ánh sáng từ trên chiếc đèn lồ ng, cái đuôi nhỏ đong đưa như đang vẫy gọi.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Quả nhiên, trên xà ngang của hành lang, có một con mèo đen ngồi đó. Cái đuôi rũ xuống, đôi mắt xanh lục u ám nhìn chằm chằm vào hắn.
Ôn Thứ cũng nhìn thấy con mèo, giật mình nhảy lên, nhanh chóng ôm nó xuống. Con mèo đen nhỏ bé ngoan ngoãn nằm gọn trong cánh tay hắn, đầu còn cọ cọ vài cái vào ống tay áo.
Meo~
"Chùa miếu sao lại có mèo?"
Ôn Thứ tò mò hỏi.
Lâm Lạc quan sát con mèo nhỏ một lúc, rồi nói:
"Ôm nó cùng đi đến Kiền Đường."
"Mang theo mèo làm gì?"
"Chỉ cần mang theo là được."
Ôn Thứ không còn cách nào khác, đành bế theo con mèo cùng đi.
Khi đến Kiền Đường, Lâm Lạc bước tới trước bức bích họa Đôn Hoàng. Ánh mắt hắn dừng lại trên bức tranh mỹ nhân, những vết rạn hoành hoành trên mặt, màu sắc loang lổ do thời gian bào mòn, tạo thành những vết nứt chằng chịt.
Đặc biệt, trên bề mặt vách đá, những đường hoa văn kỳ lạ hiện lên rõ ràng, giống như những đường chỉ tay liên kết với nhau, bao trùm toàn bộ bức tranh.
Hắn nhìn chăm chú vào những hoa văn ấy, tựa như muốn bóc tách từng lớp bí ẩn ẩn giấu phía sau. Có lẽ vì vẫn chưa thấy đủ rõ, hắn tiến thêm hai bước, khoảng cách giữa hắn và bích họa giờ chỉ còn bằng một nắm tay.
Đây là một thói quen kỳ lạ của Lâm Lạc khi phá án.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!