Chương 31: Trộm hài nhi

Đóng cửa từ chối tiếp khách?

Ôn Thứ thực sự không hiểu nổi. Rõ ràng hắn và Lâm Lạc vừa cùng nhau vượt qua hoạn nạn ở Quỷ Thị, vậy mà chỉ mới quay lưng đi một chút, Lâm Lạc đã trở mặt, như thể chưa từng quen biết?

Nhưng bây giờ hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, hôm nay nhất định phải gặp được Lâm Lạc để bàn bạc vụ án lần này rốt cuộc nên xử lý thế nào.

Vì vậy, hắn chỉ bảo với gia nhân trong phủ:

"Nếu Lâm đại nhân không gặp ai, vậy ta sẽ ngồi trong đại sảnh chờ hắn."

Dù gì thì Ôn Thứ cũng là Thiếu Khanh Đại Lý Tự, một mệnh quan triều đình. Người trong phủ không tiện trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, đành phải mời hắn vào thính đường, dọn lên vài đ ĩa điểm tâm, lại pha một ấm trà ngon để tiếp đãi.

Ôn Thứ không vội, thong thả ngồi đó, uống liền mấy chén trà, lại thuận miệng hỏi chuyện Lâm Ngư trúng cổ. Phúc bá nói tiểu công tử đã tỉnh lại, sau khi con cổ trùng bò ra từ tai thì bọc thành một đốm lửa rồi biến mất.

Lý thái y cũng đã tới xem qua, nói tiểu công tử không còn trở ngại gì, chỉ là nguồn gốc của cổ trùng vẫn chưa rõ ràng. Nhưng Tiểu Ngư không sao, trong lòng Ôn Thứ cũng yên tâm hơn.

Hắn cứ thế ngồi chờ đến tận tối vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Lạc đâu, nhưng lại chờ được tiểu hòa thượng Lâm Ngư.

Không biết từ lúc nào, Tiểu Ngư đã lén lút xuất hiện ở cửa, cái đầu trọc lóc nhỏ nhắn ló vào từ bên ngoài, cặp mắt tròn xoe quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên bàn trà, chính xác là mấy đ ĩa điểm tâm bày ngay ngắn trên đó.

Miệng nhỏ lập tức khẽ mím lại, đầu lưỡi đỏ hồng đưa ra li3m môi, ánh mắt sáng ngời, thèm thuồng đến mức suýt nữa ch ảy nước miếng.

Ôn Thứ chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện ra tiểu gia hỏa, lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đứng dậy bước ra cửa, bế bổng Lâm Ngư lên.

Một tay hắn nhéo nhéo gương mặt phúng phính, tay kia thì ôm chặt lấy nó, thậm chí còn hôn mạnh một cái lên má, cười nói:

"Hài tử ngoan, có biết Ôn thúc thúc nhớ con thế nào không?"

Ôn thúc thúc. Lâm Ngư theo thói quen giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại lên, xoa xoa vành tai to rộng mà rắn chắc của Ôn Thứ, nũng nịu gọi một tiếng.

"Ngư nhi ngoan của ta, có nhớ ta không?"

Nhớ.

"Thế thì phải phạt ôm một cái mới được."

Ôn Thứ cười tươi đầy yêu thương, ôm chặt lấy cục bông mềm trong lòng, quyến luyến không muốn buông tay.

Năm đó, vào ngày Lâm Ngư ra đời, Ôn Thứ mặc nguyên giáp trụ, vội vã chạy đến, vừa nhìn thấy ánh mắt ngây thơ trong tã lót đã yêu thích vô cùng, yêu thương nó giống như con ruột. Hai năm đầu đời, Lâm Ngư gần như được nuôi dưỡng tại Đại Lý Tự.

Chỉ cần trong nha môn rảnh rỗi, đám quan viên nghiêm túc kia liền thay nhau bế bồng cậu bé, ánh mắt người nào cũng sáng rực tràn đầy yêu thương.

Ngày thường bọn họ đều là những người mặt lạnh tâm cứng, nghiêm khắc thẩm vấn phạm nhân, ra tay tàn nhẫn, nhưng chỉ cần thấy tiểu oa nhi này, ánh mắt liền lập tức trở nên dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng mềm mỏng hẳn đi.

Bọn họ quá yêu thích Tiểu Ngư, đến mức mỗi khi Lâm Lạc không để ý, bọn họ lén bế nó về nhà mình nuôi mấy ngày. Ban đầu Lâm Lạc còn đến tận cửa đòi lại nhi tử, nhưng sau này bị làm phiền đến mức phát cáu, vì thế lười tranh giành, cứ mặc kệ cho đám lão nhân kia chăm sóc.

Lâm Ngư cứ thế mà bị người này cướp một ngày, người kia trộm một đêm, vòng tới vòng lui, lúc trở về liền béo thêm một vòng, dưỡng thành một tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp.

Mãi đến khi Lâm Ngư tròn hai tuổi, Lâm Lạc không màng ai phản đối, nhất quyết đưa nhi tử vào chùa miếu.

Lúc ấy, từ trên xuống dưới Đại Lý Tự, ai nấy đều quỳ xuống trước mặt hắn, van xin hắn từ bỏ ý định đó, nhưng Lâm Lạc vẫn cứng rắn, không thay đổi quyết định, thậm chí còn nộp đơn từ quan.

Lúc này, Lâm Ngư vẫn đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào đ ĩa điểm tâm trên bàn, nước miếng suýt chút nữa thì chảy ra ngoài. Nhưng ngay khi sắp trào ra, nó nhanh chóng giơ tay áo lên lau đi.

Ôn Thứ nhìn thấy vậy, vừa buồn cười vừa yêu thương, liền hỏi:

"Ngư nhi, có muốn ăn không?"

Lâm Ngư lập tức gật đầu thật mạnh: Muốn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!