Chương 3: Mèo đen

Giờ Tuất một khắc, Đông Cung.

Dưới bóng đêm, mưa phùn kéo dài, trong Đông Cung giăng đèn kết hoa, ca múa nhộn nhịp, tiếng nhạc quanh quẩn bên tai nghe rất du dương.

Thái giám cầm theo ngọn đèn lưu li trong tay, phía sau dẫn theo một đám oanh oanh yến yến, bước chân vội vàng đi qua một hành lang dài, rẽ vào cửa sau thiên điện, lần lượt đưa những nữ tử đó đi vào.

Mau mau mau.

Thái giám thúc giục.

Lúc này trong điện hiện ra một cảnh tượng xa hoa lãng phí nhất, đèn lồ ng sặc sỡ treo cao, tất cả đều là rượu ngon món ngon. Phía trên xà nhà, màn lụa trong suốt nhẹ nhàng phất phới khắp nơi, chỉ thấy đông đảo nữ tử mặc váy áo mỏng dài, xương quai xanh lộ liễu, lắc lư nhảy múa giữa màn lụa.

Thái tử Lý Kỳ xoã tóc, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác màu tím, phanh ngực lộ vú, mùi rượu nồng nặc, đôi mắt còn che một tấm vải đỏ, đầy mặt dâm tiện đi giữa một đám mặt phấn hoa liễu.

"Nếu như để bổn thái tử bắt được, chắc chắn sẽ xử đẹp các nàng!"

"Thái tử, chúng ta ở đây! Tới nha!"

Lý Kỳ nghe thấy giọng nói yêu kiều quanh quẩn bên tai, càng thêm xúc động không thôi, cúi người, uốn cong đầu gối, hai tay liều mạng vồ trong không khí.

Lúc này, tiếng cười và tiếng nhạc trong điện đột nhiên im bặt.

Xung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Lý Kỳ dừng tại chỗ, chất vấn:

"Sao lại không hát nữa? Không hét nữa?" Trong khi nói, hắn vươn tay sờ s0ạng phía trước, lập tức sờ được một người, cười xấu xa nói,

"Cuối cùng bổn thái tử cũng bắt được nàng, hiện tại xem nàng còn trốn thế nào."

Hắn gấp không chờ nổi tháo miếng vải che mắt ra, ánh sáng mãnh liệt đâm vào đôi mắt một lúc mới mở ra. Chỉ thấy người trước mắt không phải nữ tử kiều diễm, mà là một người mặc long bào màu vàng – Văn Đế.

Lúc này, thái giám và nhóm nữ tử đều thất sắc quỳ phục đầy đất.

Đồng tử Lý Kỳ bất chợt phóng đại, vô cùng kinh sợ, ngơ ngác lui lại phía sau mấy bước. Giờ khắc này, hắn giống như ngã vào Tu La địa ngục, cả người run rẩy, thân thể chậm rãi rũ xuống, quỳ trên mặt đất.

Phụ…… hoàng.

Văn Đế nhìn bộ dáng thái tử giống như tiện dâm, giận dữ chỉ trỏ: Súc sinh!

Lý Kỳ rốt cuộc là thái tử một quốc gia, nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, nhất định sẽ là sỉ nhục của hoàng thất. Văn Đế hạ lệnh chém giết tất cả thái giám, cung nữ và những nữ tử hoa liễu kia. Sau đó hạ lệnh cấm túc thái tử trong từ đường Đông Cung, đóng cửa ăn năn.

Giờ Tý tới gần.

Lý Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề quỳ gối trước tượng Phật ở trong từ đường. Ánh nến bên trong bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi vào mờ ảo lấp lánh. Hắn đã quỳ mấy canh giờ, hai chân sớm đã tê dại.

Khi hắn đang định đứng dậy hoạt động một chút, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu quỷ dị.

Meo ~

Ai? Lý Kỳ nhìn quanh bốn phía, không thấy gì bất thường.

Meo ~

Một bóng mèo nhanh chóng lướt qua tượng Phật ở trước mặt hắn, cuối cùng dừng ở trên cửa sổ. Đó là một con mèo đen gầy nhưng rắn chắc, dùng một loại tư thế ngạo kiều ngồi ở chỗ kia.

Đôi mắt xanh lục mờ ảo xuyên qua bóng đêm, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

"Thì ra là một con mèo đáng chết!" Hắn đang định tới đánh nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!