Chương 25: Chữ Biện

Tôn Mặc cùng thiếu niên áo đỏ đã biến mất không dấu vết, Lâm Lạc đành mang theo thương tích rời khỏi Quỷ Y Quán, trở về tiểu lâu Chân Viễn.

Chân Viễn nhìn thấy hắn bị thương cũng không ngạc nhiên, chỉ chậm rãi cúi đầu, kéo tấm vải cũ phủ lên chiếc rương dưới chân.

Ông ta lấy từ dưới quầy một lọ thuốc đã phủ bụi cùng một cuộn băng vải ố vàng, đưa cho Ôn Thứ, dặn dò:

"Thuốc này để lâu chưa dùng, hơi ẩm một chút nhưng dược tính vẫn còn tốt. Ngươi bôi lên vết thương của Lâm đại nhân, không đến hai ngày là lành."

"Đa tạ Chân đại nhân."

"Dù sao bỏ đi cũng phí." Chân Viễn thản nhiên đáp, lại tiếp tục mân mê đám xương khô trên tay.

Lâm Lạc ban đầu còn chưa cảm thấy đau, nhưng lúc này vừa ngồi xuống, cơn đau liền ập đến như có hàng vạn con kiến đang cắn xé sau lưng. Toàn bộ thớ thịt như bị xé rách, máu nóng len lỏi qua lớp vải đã thấm đẫm, tỏa ra mùi tanh nồng, nhầy nhụa bết dính.

Ôn Thứ cầm thuốc đến, vừa thấy vết máu loang lổ sau lưng hắn liền siết chặt nắm tay, trầm giọng:

"Lâm đại nhân, cố chịu đựng một chút."

Không sao.

"Vậy ta giúp ngài cởi y phục."

Ôn Thứ đặt thuốc sang một bên, ra hiệu cho Trần Tử Đường mang nước đến rồi cẩn thận cởi áo ngoài của Lâm Lạc. Chỉ là, lớp áo vốn đã rách vì lưỡi đao sắc bén nay lại dính chặt vào vết máu khô, vừa kéo ra liền mang theo cả da thịt. Lâm Lạc cắn răng chịu đựng, gân xanh nổi đầy trán, mồ hôi lạnh túa ra.

Khi y phục được tháo xuống hoàn toàn, trên lưng hắn lộ ra một vùng máu thịt be bét, từng vết cắt sâu hoắm giao nhau, mới nhìn qua đã rợn người.

Trần Tử Đường mang nước đến, nhìn thấy cảnh tượng ấy không khỏi nhíu mày. Từ khi vào Đại Lý Tự, hắn chưa từng thấy Lâm Lạc bị thương nặng đến vậy, cùng lắm chỉ bị mép giấy cắt qua ngón tay. Nhưng nay, một người vốn luôn điềm tĩnh lại mang trên lưng những vết thương sâu đến tận xương.

Hắn và Ôn Thứ vội vã lau sạch vết máu, để lộ ra từng đường cắt ngoằn ngoèo, xiêu vẹo trên da.

Nhìn kỹ hơn... trông giống như một chữ!

"Vết thương này... sao lại giống một chữ vậy?" Ôn Thứ kinh ngạc thốt lên.

Lâm Lạc hơi thở gấp gáp, nghe vậy liền nghiêng đầu hỏi: Chữ gì?

"Hình như là... chữ 'Biện'?"

"Biện? Là chữ Biện trong câu 'Đột nhi Biện hề Biện?"

Ôn Thứ gật đầu: Đúng vậy.

Đột nhi Biện hề biện!

Chữ này mang ý nghĩa liên quan đến mũ miện, cũng chỉ việc quản lý y phục và quy chế của đế vương.

Lâm Lạc lập tức sinh nghi. Hắn nhớ rõ, lúc truy đuổi nữ tử kia, bản thân không hề chạm vào vật sắc nhọn hay giao đấu với ai. Chỉ có một cơn gió lạnh lướt qua sống lưng, mà giờ đây, trên người lại xuất hiện những vết cắt sâu thành chữ.

Là tà thuật của nữ tử kia ư?

Nếu đúng như vậy, tại sao lại khắc chữ này lên trên lưng hắn? Ý nghĩa của nó là gì?

Ôn Thứ vừa bôi thuốc vừa hỏi:

"Đại nhân, rốt cuộc ai đã gây ra vết thương này?"

Lâm Lạc rũ mắt, liếc nhìn Chân Viễn:

"Chân đại nhân, ngài có biết tại sao chữ này lại xuất hiện trên lưng ta không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!