Chương 18: Tiến vào Quỷ Thị

Đại Lý Tự.

Ôn Thứ suốt đêm sai người tới Hộ Bộ một chuyến, tìm hết toàn bộ tư liệu về Tôn Mặc.

Người này là hoạ sư ngự dụng trong hoàng thất Đại Du, có tài vẽ tranh siêu phàm, được Cao Tông hoàng đế rất tán thưởng, và sở trường nhất của hắn chính là vẽ quỷ thần đồ, những bức tranh đều sống động như thật, rất nhiều quan lại đều ra giá cao để hắn vẽ một bức.

Đáng tiếc, nhân tài như vậy lại vì va chạm với tiên hoàng mới đăng cơ không lâu, nên bị biếm đi hang đá Mạc Cao ở Đôn Hoàng để vẽ tranh tường. Trùng hợp nhất chính là, nơi hắn vẽ tranh lúc ấy, lại chính là toà tháp kia. Nếu trong trường hợp đó, có lẽ hắn đã quen biết người có tên là Diêm Quỷ Phu.

Nhưng theo tư liệu do Hộ Bộ cung cấp, người này đã chết hơn bốn mươi năm trước, sau đó không có bất luận ghi chép nào nữa.

Chủ bộ của Đại Lý Tự nói:

"Ôn đại nhân, trong Hộ Bộ chưa từng có sai sót. Giống như những gì đã được ghi chép ở trên, người gọi là Tôn Mặc đã chết hơn bốn mươi năm trước. Lời của Lâm đại nhân, không biết có thể tin được hay không?"

Ôn Thứ khép hồ sơ trong tay lại, vẻ mặt rối rắm, dường như trong lúc nhất thời không hạ được quyết tâm.

Mặc dù Hộ Bộ đều có ký lục, nhưng hắn vẫn luôn kính trọng Lâm Lạc, cũng rất tin tưởng Lâm Lạc, không tin lời hắn nói là sai!

Trần Tử Đường thân là tự chính Đại Lý Tự một bên nhắc nhở nói: "Quỷ Thị được thiết lập ở dưới lòng đất bên ngoài thành Trường An, mấy người chúng ta từ trước tới nay chưa từng tới đó, không biết tình hình bên trong như thế nào?

Hơn nữa ở đâu cũng có luật lệ, giới có giới quy, đảng phái trong triều không thể giao tiếp với người Quỷ Thị, để tránh bị vấy bẩn.

Ôn đại nhân, ngài cần phải suy nghĩ kỹ, tránh cho đi tới Quỷ Thị một chuyến không thu hoạch được gì, đến lúc đó còn rước lấy phiền toái.Ngươi nói cũng rất hợp lý, nhưng những gì Lâm đại nhân đã nói, không có khả năng là tin đồn vô căn cứ.Nhưng……

"Một tinh binh vội vàng chạy vào đại đường, thông báo:"Đại nhân, Lâm đại nhân tới.

"Nghe vậy, Ôn Thứ đột nhiên bật dậy từ trên ghế, vung tay lên:"Còn thông báo cái gì? Không nhanh chóng mời người vào đây!Vâng!

"Một lát sau, Lâm Lạc bước chân vội vàng đi vào, sắc mặt hắn âm trầm lãnh đạm, không thể nhìn ra được một chút cảm xúc trong lòng. Ôn Thứ đi lên đón, tràn đầy hy vọng hỏi:"Lâm đại nhân, có phải ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi hay không? Định……

"Hắn còn chưa nói dứt lời, đã bị Lâm Lạc ngắt lời:"Đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của tiểu tăng chùa Thiển Sơn đêm qua hay chưa?

"Ôn Thứ sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức ngưng trọng, bẩm báo:"Đã mời ba thái y và bốn ngỗ tác tới xem qua, đều nói là trúng cổ, nhưng đến tột cùng là loại cổ nào thì bọn họ đều không biết.

"Khi hắn nói chuyện, giữa lông mày hiện ra một chút buồn bã. Sau khi Lâm Lạc trầm mặc một lát, nhìn hắn nói:"Thôi được rồi, ta đi cùng ngươi tới Quỷ Thị. Ngươi tìm Tôn Mặc, ta tìm nguồn gốc của cổ.Thật không?Không còn nhiều thời gian! Lần này chỉ dẫn theo mấy người, để tránh nhiều người phạm vào quy củ bọn họ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp phiền toái.

"Ôn Thứ không lãng phí thời gian, hạ lệnh chỉ mang theo một m ình Trần Tử Đường đi cùng. Nhưng Lâm Lạc vẫn nhắc nhở tiếp:"Chúng ta cần phải cải trang một chút. Nếu không, vào không được."

Vì thế, ba người thay áo vải thô và giày vải rách nát, quần áo đều bị xé rách tung toé, dơ bẩn nhếch nhác, cả ba người đều khiến cho đầu bù tóc rối, trông rất chật vật. Ôn Thứ cố tình vẽ một vết sẹo lớn sắc nhọn trên mặt Lâm Lạc, nhìn qua sinh động như thật.

Trần Tử Đường cũng không may mắn thoát khỏi, bị hắn bắt dùng một tấm vải màu đen bịt mắt, giống như độc nhãn long. Lâm Lạc vẫn bình thường, trên mặt đen xì, đầu đội chiếc mũ ố vàng cũ nát, ép xuống cực thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Đứng ở bên nhau như thế, không ai nhận ra ai!

"Vì sao phải biến thành như vậy?" Trần Tử Đường hỏi.

Lâm Lạc không giải thích.

Mấy người nhân lúc trời tối liền ra khỏi thành. Dọc theo đường đi, Ôn Thứ ba lần hỏi Lâm Lạc vì sao đột nhiên muốn giúp đỡ điều tra nguồn gốc của cổ?

Hắn không nhắc tới chuyện bởi vì Lâm Ngư trúng cổ, chỉ nói một câu Việc riêng!.

Quỷ Thị nằm trên đường Nam Sơn, chỗ một sườn núi cách ngoài thành Trường An mười dặm, nghe nói có vài lối vào, hơn nữa được che giấu rất kín, không dễ bị phát hiện.

Nhưng Lâm Lạc có hiểu biết một chút môn đạo trong đó, cũng biết một trong số lối vào nằm ở đâu. Hắn mang theo Ôn Thứ và Trần Tử Đường xuyên qua một rừng cây, tìm thấy một cây cổ thụ che trời, sau đó dừng lại.

Ôn Thứ nhìn xung quanh một lần, hỏi: Làm sao vào được?

Lâm Lạc ngẩng đầu, vươn tay gõ gõ ở trên cây đại thụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!