Chương 15: Cây mỹ nhân

Lâm Lạc trở lại trong phủ đã là sau nửa đêm, mưa đã ngừng rơi, trong không khí tràn ngập một luồng không khí lạnh lẽo, truyền từ lòng bàn chân lan tới trái tim.

Lúc này đã là tháng mười, sương giá đã tới, trời cũng mưa nhiều hơn.

Trong hai ngày qua, chuyện hắn vào nhà giam Đại Lý Tự, toàn bộ mọi người trong thành Trường An đều biết. Rất nhiều văn nhân nhã sĩ ngày thường giao tiếp với hắn đều tới phủ thăm hỏi vài câu, ngạch cửa gần như bị đạp vỡ.

Cuối cùng, thật sự không có cách nào khác, Phúc bá đành phải đóng đóng cửa lại, đuổi từng người ra về.

"Lão gia, ngài đã trở lại, ta sẽ sai người đi chuẩn bị nước bưởi, ngài hãy tắm rửa một chút." Phúc bá cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, trong tay cầm theo ngọn đèn, đi theo Lâm Lạc về phía hậu viện.

Lâm Lạc trông có chút mệt mỏi, phất ống tay áo hai lần, hỏi: Ngư nhi đâu?

"Tiểu công tử đã ngủ rồi."

"Hai ngày nay có ngoan không?"

"Rất ngoan, chỉ thường xuyên hỏi lão gia đi đâu? Ta nói ngài bận việc ở cửa hàng."

Hắn Ừ một tiếng, xoay người đi tới phòng Lâm Ngư.

Sân phía Tây vẫn luôn vắng vẻ, vừa mới đi vào lập tức nghênh đón một luồng gió lạnh, phía sau lưng hắn căng thẳng, bước nhanh vào phòng.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn nến với ánh lửa yếu ớt, hơn nữa bên trong bố trí quá mức quy củ cứng nhắc, khiến căn phòng có vẻ càng thêm lạnh lẽo.

Lâm Lạc bước chân rất nhẹ, đi tới bên mép giường.

Lúc này tiểu sa di đang ngủ rất say sưa, thân thể mềm mại vùi trong ổ chăn, cái đầu trọc lóc, những sợi lông tơ phía trên lộ rõ dưới ánh sáng mờ nhạt. Một khuôn mặt tròn trịa áp vào gối đầu, đỏ hồng như quả táo, cực kỳ đáng yêu.

Ngón tay cái đầy thịt lúc này đang ngậm ở trong miệng, giống như một viên kẹo đường, li3m m*t cực kỳ thoải mái.

Lâm Lạc ngồi xuống mép giường, chậm rãi rút ngón tay đầy thịt ra khỏi miệng Lâm Ngư, lo lắng nói:

"Hiện giờ đã cai sữa rồi, sao còn giống hài đồng như vậy?"

Ngón tay kia vừa mới bị rút ra, được bỏ vào trong chăn, tiểu gia hỏa lại đưa tay bỏ vào trong miệng.

Tiếp tục m*t bẹp bẹp……

Lâm Lạc thở dài, đành phải mặc kệ.

Ngày thường, hắn rất nghiêm khắc với Lâm Ngư, nếu nói hắn là nghiêm phụ cũng không quá, nhưng lúc này hắn lại hiền từ hơn một chút.

Hắn vươn tay vuốt khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của nhi tử, giống như vuốt một quả trứng gà vừa bóc vỏ, mịn mềm, trong lòng bàn tay cũng truyền đến một cảm giác ấm áp, tuỳ ý len lỏi vào trái tim lạnh băng của hắn……

"Lâm Lạc, trẫm cho ngươi hai lựa chọn, một là đưa nó vĩnh viễn vào cửa Phật, hai là…… giết nó!"

Những lời nói của tiên hoàng vẫn luôn quấn quanh ở trong lòng của hắn, ngày này qua đêm khác, hắn chưa bao giờ quên.

Năm đó, hắn quỳ gối trước giường bệnh tiên hoàng, chỉ vì cầu xin cho nhi tử năm ấy mới hai tuổi của mình một đời an ổn. Ba ngày ba đêm, hắn không ngủ không nghỉ. Cảm giác đó, giống như bị mấy ngàn vạn con kiến đang gặm c ắn trong thân thể, khiến hắn gần như gục ngã.

Cho đến tận bây giờ, trong lòng hắn còn có rất nhiều điều bất đắc dĩ, bất lực thở dài, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Cha. Bên tai truyền đến một tiếng mềm mại như bông.

Lâm Lạc phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện tiểu gia hỏa không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Nó vẫn đang ngái ngủ, xoa đôi mắt ngồi dậy từ trong chăn.

Sao lại tỉnh dậy?

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!