Chùa Thiển Sơn, dưới mưa phùn mông lung quanh quẩn tiếng tụng kinh niệm phật, âm thanh vang vọng kéo dài ở giữa đêm khuya……
Lúc này, bên ngoài đại Phật đường, ngay trước mắt mọi người là vũng máu loãng nhìn thấy ghê người, khiến người ghê tởm buồn nôn.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Mạc Không thậm chí không còn lại xương cốt, và con cổ trùng màu đen chui ra từ trong mắt hắn, ngay khoảnh khắc rơi xuống mặt đất thì lập tức bốc cháy dữ dội, biến thành tro bụi bay đi.
Không lưu lại bất cứ thứ gì.
Mọi người kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, lần lượt lùi lại mấy bước sang phía hai bên.
Ôn Thứ đi theo Lâm Lạc phá án 6 năm, trong khoảng thời gian đó đã xử rất nhiều vụ án lớn lớn bé bé, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua chuyện kỳ quặc quỷ dị thế này, hắn ngây người thất thố nhìn chằm chằm vũng máu trước mắt:
"Đây…… đây là… chuyện gì đang xảy ra?"
Lâm Lạc vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng:
"Đó là Thích Tâm trùng cổ!"
Đó là thứ gì?
"Đó là một loại trùng cổ cực kỳ hiếm thấy, có nguồn gốc từ dưới lòng đất. Khi được gieo vào cơ thể người, nó sẽ bị một loại âm thanh khống chế, tác động tới hành vi, lời nói và việc làm của người đó. Ta nghĩ, sở dĩ Mạc Không sư phụ nói dối, chắc chắn có liên quan tới loại trùng cổ này."
"Nhưng loại trùng cổ này làm thế nào tiến vào trong cơ thể Mạc Không?"
"Cổ này có trạng thái bán trong suốt trước khi sinh ra, không dễ dàng bị người phát hiện, hơn nữa cực kỳ nhỏ, chỉ có thể tiến vào cơ thể con người từ nguồn nước, chậm rãi phát triển."
Trên mặt Ôn Thứ lộ vẻ lo lắng nói:
"Vậy chẳng phải chúng ta đều có khả năng trúng loại trùng cổ này hay sao?."
Lâm Lạc đột nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
"Loại thích tâm trùng cổ này cực kỳ hiếm thấy, mười năm cũng không thể sinh ra được một con. Nếu nghĩ về nó, ngươi chưa chắc có được may mắn này."
…… Ồ! Sắc mặt Ôn Thứ cứng đờ, nuốt nuốt nước miếng, nâng tay áo lau mồ hôi toát ra giữa trán, hỏi tiếp,
"Vậy loại trùng cổ này là do ai hạ?"
Sao ta biết được!
"Lâm đại nhân, ngươi……" Ôn Thứ còn muốn nói nữa.
Nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền đến từ nơi xa.
Một tinh binh có phản ứng trước tiên:
"Tiếng thét truyền tới từ phía Kiền Đường."
Đi! Ôn Thứ lập tức nghiêm túc, xua tay hạ lệnh, nhưng không quên chỉ vào vũng máu loãng ở trên mặt đất, phân phó một người, Dọn sạch nơi này!
Ngay sau đó, mọi người lập tức đi tới Kiền Đường.
Lúc này, hai cánh cửa Kiền Đường đều được mở ra, một tiểu tăng nhỏ nhắn đang kinh hãi ngồi trên sàn nhà, mặt đầy mồ hôi. Một đôi con ngươi đỏ ngầu trợn to, giống như mấy con giun đất màu đỏ đang lưu động tán loạn ở trên nhãn cầu của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào bức Đôn Hoàng bích hoạ trước mắt, đôi môi run rẩy, miệng đóng mở, giống như đang nhẹ giọng nói gì đó? Từng câu từng câu……
Ở bên cạnh hắn là một chiếc đèn lưu ly vỡ nát.
Ôn Thứ vọt vào, khi nhìn thấy tình hình trước mắt, lập tức hỏi thị vệ Đại Lý Tự trông coi Kiền Đường: Có chuyện gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!