Chương 13: Trùng cổ màu đen

Sau khi Lâm Lạc nghe những lời Mạc Không nói, trong lòng dường như suy tư điều gì.

Thời gian?

Bóng người?

Hắn nhắc đi nhắc lại hai vấn đề này trong lòng thật lâu, trầm ngâm không nói. Sau đó cất bước ra khỏi thiện phòng, đứng ở cửa nhìn chùa Thiển Sơn bị mưa rào bao phủ.

Một lát sau, ánh mắt hắn chuyển đến cửa sổ thiện phòng rồi lại nhìn Tiểu Hứa, lúc này mới xoay người hỏi Mạc Không:

"Mạc Không sư phụ, ngài chắc chắn cuối giờ Sửu đêm đó, đi ngang qua bên ngoài gian thiện phòng ta đang ở đó?"

Mạc Không khẳng định nói: Đúng vậy!

"Ngài có nhìn thấy rõ ràng hai bóng người trên cửa sổ hay không?"

"Người xuất gia không nói dối!"

Đổi lại, Lâm Lạc chỉ mỉm cười, nụ cười này có thâm ý gì? Nhưng nó lại khiến người khác không thể đoán được. Hiện tại, dù bị tình nghi là hung phạm nhưng vẫn có thể bình tĩnh như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn!

Ôn Thứ sốt ruột trong lòng, hỏi:

"Lâm đại nhân, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Hắn chỉ nói:

"Tới đại Phật đường xem sao."

Mọi người đi ở trên đường, phải đi qua một đoạn đường ngập nước đầy bùn, vì thế đế giày đều bị dính bùn. Những tinh binh của Đại Lý Tự đã quen thô bạo, căn bản không thèm để ý, trong lòng chỉ mong muốn nhanh chóng phá án.

Đại Phật đường tọa lạc ở phía Tây ngôi chùa, phía sau thiên điện, cung phụng Địa Tạng Vương Bồ Tát. Trong chùa có quy định, nơi này không được mở cửa dâng hương, vì thế ngày thường cực kỳ thanh tịnh.

Phật đường không lớn không nhỏ, hai cánh cửa lớn bằng gỗ có chút cổ xưa mở ra, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tượng Phật của Địa Tạng Vương.

Lúc này đã là đêm khuya, nến được thắp từng hàng ở trong Phật đường, trên xà nhà được treo rất nhiều kinh văn cờ điều, có một lão tăng đang lần hạt Phật châu, tụng kinh niệm phật.

Lâm Lạc bước vào cửa, phân phó đám người Ôn Thứ:

"Các ngươi mang theo kiếm không tiện vào trong, hãy chờ ở bên ngoài."

Vâng!

Bởi vì chân hắn có bùn, vì thế cởi giày đi vào, thành kính vái ba lần trước mặt Địa Tạng Vương. Sau đó chuyển ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc lư hương nhỏ ở trước tượng Phật. Lư hương được cắm đầy que hương đã cháy sạch. Nhìn qua có thể thấy được, trên đó có ít nhất mấy chục que hương.

Hắn hỏi lão tăng đang gõ mõ một bên:

"Đại sư, lư hương này một tháng được làm sạch một lần phải không?"

Đại sư chắp tay trước ngực nói: Đúng vậy.

"Nếu vậy chính là mỗi ngày ba nén hương? Mỗi đêm ba nén hương?"

"Bình yên vô sự như đất, tĩnh lặng sâu thẳm như bí tàng. Địa Tạng Vương Bồ Tát sở hữu ba đức bí tàng, vô lượng diệu pháp, có thể cứu độ vô số chúng sinh, phổ cập đến bờ giác ngộ. Vì vậy, ba thẻ hương làm lễ, không thể hơn, cũng không thể thiếu."

"Đa tạ đại sư đã chỉ dẫn."

Lão tăng tiếp tục lần hạt Phật châu và tụng kinh.

Lâm Lạc đứng ở trước bức tượng Địa Tạng Vương, nhìn lư hương một lúc lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!