Chương 103: Đại kết cục

May mắn thay, Ôn Thứ kịp thoát ra ngoài và lao đến đúng lúc, tung một cú đá mạnh, hất văng hai tên Kim Ngô Vệ từ lầu hai xuống. Cả hai rơi vào biển lửa bên dưới, bị ngọn lửa hung tàn nuốt chửng, nhanh chóng hóa thành những đốm tàn tro.

Lương Khải Chi, mặc dù đang bị thương, cũng vọt tới. Lâm Lạc nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn, lo lắng hỏi:

Ngươi ổn không?

Không sao!

"Vậy mau rời khỏi đây đã." Ôn Thứ vội vàng thúc giục.

Cả nhóm chuẩn bị xuống lầu thì Ngọ Hoài đột ngột xuất hiện, chắn ngay lối đi, giọng lạnh lùng:

"Hôm nay, không ai trong các ngươi có thể rời khỏi đây!"

Ôn Thứ lập tức chắn trước mặt Lâm Lạc, nghiêm giọng dặn dò:

"Đại nhân, các ngươi đi xuống bằng cầu thang phía sau, chỗ này cứ để ta lo."

Ngọ Hoài và Ôn Thứ đều là cao thủ ngang tài ngang sức, giao chiến kịch liệt không phân thắng bại. Lửa mỗi lúc một lan rộng, đường lui dần bị lấp kín. Một cây xà ngang đột nhiên sập xuống, chặn ngang lối thoát cuối cùng.

Giờ đây, muốn rời khỏi đây chỉ có một cách, phải giết được Ngọ Hoài và giành lấy con đường duy nhất dẫn xuống lầu. Nếu không, chỉ có thể bị thiêu sống tại chỗ.

Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, không còn chỗ nào có thể đặt chân.

Đột nhiên, sàn gỗ lầu hai rung chuyển dữ dội. Từ các kẽ nứt, lửa bùng lên cuồn cuộn. Gỗ chịu nhiệt không nổi, sắp sửa cháy thành tro. Nhưng Ngọ Hoài vẫn cố tình dây dưa với Ôn Thứ, không công kích mà chỉ vờn quanh, ép cả nhóm vào góc chết, chờ ngọn lửa nuốt trọn bọn họ.

Lương Khải Chi lặng lẽ siết chặt nắm tay, trong lòng đã có quyết định. Hắn ngước nhìn Lâm Lạc, ánh mắt kiên định:

"A Lạc, ta từng nói nếu ngươi chết, ta sẽ là người nhặt xác cho ngươi. Vậy thì lần này, chúng ta đổi vai đi."

Lâm Lạc sững sờ, ngỡ ngàng nhìn hắn:

Khải Chi?

"Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một lần. Vì vậy, hãy sống thật tốt mà trả nợ cho ta."

Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay Lâm Lạc, nở nụ cười rạng rỡ như một đứa trẻ vô tư, ấm áp, thiện lương, tràn đầy sức sống.

Trước khi Lâm Lạc kịp phản ứng, Lương Khải Chi đã lao thẳng vào Ngọ Hoài. Đối phương theo phản xạ đâm kiếm về phía hắn. Nhưng Lương Khải Chi không tránh, để mặc thanh kiếm xuyên qua bụng, lưỡi kiếm đâm thấu ra sau lưng.

Máu chảy ròng ròng.

Hắn siết chặt cánh tay Ngọ Hoài, kéo cả hai cùng lao xuống biển lửa.

Hai bóng người đồng thời rơi xuống, chìm vào trong ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Lửa bắn tung tóe, rồi nhanh chóng nuốt trọn tất cả.

Khải Chi! Lâm Lạc hét lên điên cuồng, định lao xuống cứu nhưng bị Ôn Thứ giữ chặt.

Đại nhân... Giọng Ôn Thứ run rẩy. Hắn hoàn toàn không ngờ Lương Khải Chi lại quyết định hy sinh như vậy.

Lâm Lạc như bị giáng một cú đòn nặng nề, trời đất quay cuồng, toàn thân mất hết trọng tâm. Cảnh vật trước mắt chập chờn giữa thực và ảo.

Đại nhân?

Ôn Thứ lay mạnh hắn, giọng nói dần trở nên rõ ràng.

Lâm Lạc đột nhiên bừng tỉnh, nhưng cơn đau như xé toạc trái tim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!