Những bộ xương khô như thể có ý thức riêng, vừa tràn ra khỏi phòng liền lập tức lao vào tấn công Ngọ Hoài và đám Kim Ngô Vệ.
Ngọ Hoài vung kiếm liên tục chống trả, nhưng không ngờ những sinh vật này lại linh hoạt đến đáng sợ, chúng không chỉ nhanh nhẹn mà còn cực kỳ cứng rắn, khiến mỗi nhát kiếm chém xuống đều không thể triệt để chặt đứt.
Hắn ta buộc phải không ngừng né tránh, nhưng vẫn bị những ngón tay sắc nhọn của chúng cào rách da thịt hết lần này đến lần khác.
Càng đáng sợ hơn, số lượng bộ xương không ngừng tăng lên. Một vài binh sĩ bị chúng bắt được, chỉ thấy những bộ xương vươn những ngón tay sắc nhọn ra, xuyên thẳng vào lồ ng ngực, tàn nhẫn móc tim ra ngoài.
Tàn bạo. Kinh tởm.
Trước cảnh tượng này, đám Kim Ngô Vệ hoảng loạn tìm đủ mọi cách tránh né, chỉ mong không trở thành con mồi tiếp theo.
Ngọ Hoài cũng cảm thấy bất lực.
Lúc này, trong lúc vô tình, hắn ta va phải một chiếc đèn lồ ng treo trên xà nhà. Ngọn đèn bị hất văng, rơi trúng vào một bộ xương khô.
Xèo——
Ngọn lửa bùng lên, bộ xương lập tức cháy rực như một tờ giấy mỏng, chỉ trong nháy mắt đã bị thiêu thành tro tàn, theo gió tan biến.
Ngọ Hoài thoáng sững người, nhưng ngay sau đó, hắn ta nhận ra, lửa chính là cách tiêu diệt những thứ quái quỷ này!
Hắn ta lập tức giật thêm một ngọn đèn lồ ng, quăng thẳng vào một bộ xương khác.
Phừng——
Ngọn lửa nuốt chửng nó.
Những binh sĩ khác cũng nhanh chóng làm theo, dùng đèn lồ ng và nến trong phòng quăng về phía những bộ xương. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy một tuần trà, hàng chục bộ xương đã bị thiêu rụi, hóa thành bụi tro, biến mất hoàn toàn.
Nhưng—
Lửa bắt đầu lan!
Tàn lửa bay tán loạn, bén vào cột gỗ, màn trướng, vách tường...
Chẳng mấy chốc, Viên Lâu chìm trong biển lửa. Ngọn lửa bốc cao, từ tầng một lan lên tận tầng hai.........
Hiến Vương phủ.
Sau khi tấu xong khúc đàn tỳ bà, Cẩn Băng bắt đầu múa Mẫu Đơn Tán Hoa.
Dưới ánh trăng, nàng uyển chuyển như tiên nữ không vương chút bụi trần. Từng động tác nhẹ nhàng uyển diệu, mỗi vòng xoay của nàng tựa như cánh hoa mẫu đơn rơi rụng trong gió, khiến người ta đắm chìm không rời mắt.
Tấm lụa hồng phấn trên người nàng tung bay, lả lướt vẽ nên những đường cong tuyệt mỹ trong không trung. Một mùi hương thanh nhã, dìu dịu lan tỏa theo làn gió, thoáng chốc đã len lỏi vào hơi thở của Lý Bỉnh.
Hắn ngồi trên án kỷ, hai mắt mê loạn, hoàn toàn chìm đắm trong mỹ cảnh trước mắt.
Ánh mắt hắn tham lam nhìn nữ tử trước mặt, d*c vọng như sắp bùng lên.
Cẩn Băng lướt chân nhẹ nhàng, như thể đang bước đi trên mặt nước, từng vòng xoay mềm mại dần dần tiến lại gần Lý Bỉnh.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng tựa vào người hắn, thân hình uyển chuyển như con rắn mềm mại quấn quanh.
Bàn tay trắng nõn thon dài khẽ nâng bầu rượu, rót đầy một chén, sau đó nhẹ nhàng đưa vào tay Lý Bỉnh.
"Vương gia, rượu ngon dễ say. Ly này, xem như ta kính ngài."
Lý Bỉnh si ngốc nhìn nàng, hoàn toàn đắm chìm vào vẻ đẹp trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!