Ngọ Hoài muốn nhổ cỏ tận gốc, chắc chắn phải tìm ra toàn bộ tàn dư của An Vương phủ để trừ khử sạch sẽ.
Lâm Lạc đã đoán trước được điều này, vì thế mới vội vàng chạy đến Quỷ Thị. Quả nhiên, Ngọ Hoài thực sự đã tới. Nhưng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau — rốt cuộc, hắn vẫn chậm một bước.
Lâm Lạc trầm giọng nói:
"Bây giờ ngươi thu tay vẫn còn kịp."
Ngọ Hoài tiến lên một bước, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
"Lâm đại nhân, ngươi vẫn nên lo cho bản thân thì hơn!" Hắn híp mắt, giọng điệu đầy châm chọc.
"Ngươi đã gây ra cục diện này, còn kéo theo bao nhiêu người chôn cùng, chẳng phải là tội nhân sao?"
Lâm Lạc thản nhiên đáp:
"Có nhân ắt có quả. Lâm mỗ chưa từng hổ thẹn với bất cứ ai."
"Nếu ngươi vẫn cố chấp như vậy, vậy ta đành giúp ngươi giải thoát!" Ngọ Hoài hất tay, ánh mắt sắc như dao. Giết!
Kim Ngô Vệ lập tức áp sát, bao vây chặt chẽ đám người Lâm Lạc.
Tình thế tưởng chừng chênh lệch rõ ràng, nhưng quân phủ binh của Lương gia đều là tinh binh tuyển từ quân doanh, võ công và thể lực không thua kém gì tinh binh Đại Lý Tự hay Kim Ngô Vệ. Một trận ác chiến sắp bùng nổ!
Ôn Thứ bất ngờ kéo Lương Khải Chi lại, nghiêm giọng dặn dò:
"Địch đông ta ít, không thể đối đầu trực diện. Nếu có cơ hội, ngươi phải nhanh chóng đưa đại nhân rời khỏi đây."
Lương Khải Chi gật đầu: Ta hiểu.
Trận chiến ngay lập tức nổ ra! Hai bên giao đấu quyết liệt, thế trận giằng co.
Ôn Thứ thành công cầm chân Ngọ Hoài, tạo cơ hội cho Lương Khải Chi đưa Lâm Lạc chạy về Viên Lâu.
Cửa lớn Viên Lâu mở rộng, bên trong tối đen như mực, chỉ có một căn phòng trên lầu hai hắt ra ánh sáng leo lắt.
Để phòng bất trắc, Lâm Lạc bảo Lương Khải Chi đứng canh ngoài cửa, còn mình thì một mình bước lên lầu.
Vừa đến cửa phòng, một mùi hương nến nồng nặc hòa lẫn với mùi giấy cháy xộc thẳng vào mũi, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Trong phòng, dưới ánh nến lay lắt, một bóng người khoác y phục trắng toát đang quỳ trước hai cỗ quan tài, chậm rãi đốt từng bức họa quỷ thần. Những bức tranh từng treo trên tầng ba, giờ đây lần lượt hóa thành tro tàn dưới ngọn lửa.
Phía trước hai quan tài có hai bài vị, ban đầu vốn trống trơn, giờ đây lại được viết lên bằng nét mực vàng lấp lánh.
Một bài vị ghi:
"Tiên phụ Lý An chi linh vị."
Một bài vị khác ghi:
"Tiên mẫu Lý Vân thị chi linh vị."
Một là An Vương.
Một là nữ tử mà An Vương đã đưa về.
Cốt Nhi không quay đầu lại, đôi mắt sáng trong thoáng nâng lên, giọng nói trầm lắng xa xăm:
"Lâm Lạc, ngươi đã hiểu hết chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!