Mùa đông năm 742 công nguyên. Đại Du kiến tông 43 năm, tông đế nhiễm bệnh băng hà, thái tử Lý Ngọc 47 tuổi kế vị, lấy tự là Du Văn Đế.
Tháng tư cùng năm, Văn Đế dùng lý do chấn hưng văn phục, thanh trừ những người bất đồng chính kiến, ra lệnh khôi phục toàn bộ các bức tranh trong nước, lần lượt xoá bỏ phe cánh trong triều.
Công Bộ thị lang Lương Khải Chi cũng gặp nạn, tuổi còn trẻ đã bị phái tới hang đá Mạc Cao ở phía Bắc Đôn Hoàng, phụ trách trùng tu toà tháp bích hoạ*. (*Tranh tường)
Tòa tháp Đôn Hoàng cao 30 trượng, tổng cộng có mười bảy tầng, ở giữa có một cột trụ, xung quanh đều là giá gỗ trúc, để cho những người thợ sử dụng phục chế các bức tranh tường bị hỏng.
Những bức tranh tường này được một vị tên là Diêm Quỷ Phu vẽ ra cách đây 40 năm trước, mất thời gian ba năm. Tranh tường phần lớn là mỹ nhân đồ.
Đáng tiếc thời gian đã lâu, sa hóa nghiêm trọng, bức tường của toà tháp đều bị bóc ra, bích hoạ bị phai màu loang lổ, khó có thể nhìn ra được vẻ đẹp ban đầu của mỹ nhân đồ.
Lương Khải Chi mặc thường phục, nhìn quanh toà tháp.
Giám công Chu Nguyên bẩm báo tiến trình với hắn:
"Ba tầng phía dưới bích họa đã khôi phục xong, hiện tại còn mười mấy tầng phía trên, dự định sẽ trùng tu từ trên đỉnh tháp xuống."
Lương Khải Chi ngẩng đầu nhìn l3n đỉnh tháp.
Đỉnh tháp có hình tròn, thật ra là nóc tháp, xung quanh có chạm khắc một số hoa văn kỳ lạ, vừa giống hoa lại vừa giống sừng hươu. Phía trên bích hoạ chỉ dính lại một chút thuốc màu bị ố, không thể nhìn ra được đó là gì?
Tuy nhiên nếu như nhìn kỹ, có thể thấy trên bích hoạ có dấu vết của những hố nhỏ, giống như lưu lại một móng vuốt sắc nhọn khổng lồ vuốt qua từ phía trên cao xuống.
"Vì sao phía trên đỉnh bích hoạ giống như bị người nào đó cào qua?"
"Nghe nói đó là một bức bích họa cuối cùng của Diêm Quỷ Phu, không biết chuyện gì đã xảy ra? Sau khi hắn vẽ xong thì giống như bị trúng tà, tự mình dùng dao khắc phá hỏng bích hoạ. Nhưng đó chỉ là tin đồn, cụ thể thế nào thì không rõ ràng lắm."
Chu Nguyên nói.
Đó là bức họa gì?
Cũng là mỹ nhân đồ!
"Có thể khôi phục được không?"
"Đại nhân yên tâm, tay thợ của chúng ta chính là trăm người mới tìm được một, nhất định có thể khôi phục được."
Lương Khải Chi thoáng yên tâm một chút, nếu như không sửa chữa được, chỉ sợ dăm ba năm hắn sẽ không thể trở lại Trường An.
Vào ngày đầu tiên trùng tu đỉnh bích hoạ, Đôn Hoàng quanh năm nóng bức khô hạn đột nhiên mưa to. Toà tháp mưa dột, công trình buộc phải dừng lại, năm ngày sau mới bắt đầu khởi công lại lần nữa.
Người thợ mặc quần áo màu quân phục, trong tay cầm thuốc màu khoáng chất cân xứng, đứng trên giá được dựng ở tầng cao nhất, chuẩn bị khôi phục lại mỹ nhân đồ đã bị phai mờ.
Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy được vẻ đẹp như Phật trên khuôn mặt mỹ nhân. Trong tranh vẽ, thân mình thanh tú nằm trên bức tường đá, một chiếc áo màu tím bay múa phất phới, hững hờ lộ ra nửa vai. Mái tóc dài và những dải lụa xanh rủ xuống, giống như con sông xuyên núi.
Nếu nhìn kỹ hơn, có thể nhìn thấy trên ngón tay thon dài của mỹ nhân đang cầm một chiếc gương đồng nhỏ tinh xảo, còn có một con khổng tước đáng yêu đang nằm ở trong lòng ngực.
Chỉ là những vết xước kinh hoàng nằm ở trên mặt mỹ nhân, đã phá huỷ toàn bộ khung cảnh.
Người thợ đang chuẩn bị nhấc bút lên tô màu, ngòi bút còn chưa chạm vào bích hoạ, đôi mắt mỹ nhân đã giống như giật mình chuyển động.
Hả?
Người này vội vàng dùng mu bàn tay xoa xoa đôi mắt, nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn lầm.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt mỹ nhân được che bởi tấm lụa mỏng màu hồng đột nhiên trở nên dữ tợn, trong ánh mắt trào ra từng tia máu loãng màu đỏ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên mặt người thợ, giống như muốn nuốt sống hắn.
A!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!