Chương 6: (Vô Đề)

Tôi và nữ chính nhìn nhau chằm chằm, tôi thấy ánh mắt cô ta từ vui mừng chuyển sang chấn động, rồi cuối cùng là ánh lên ba phần đau khổ, ba phần bất lực và bốn phần hận ý chỉ tôi mới nhìn thấy được.

Chẳng qua tôi thấy Lisa đang run rẩy như cây sào phía sau lưng cô ta còn thu hút hơn.

Thật lòng mà nói, khí chất chính thất tỏa ra từ Giang Yên khiến bản thân tôi

- vị hôn thê chính thức cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhìn vào đôi mắt biến ảo khôn lường của cô ta, tôi đoán cô ta còn muốn xông tới quăng cho tôi

- kẻ tiểu tam bỗng dưng xuất hiện này

- một cái tát thật đâu.

Ngược lại, Phó Cửu Hàn chẳng có phản ứng gì lớn, anh chỉ muốn đút thịt viên cho tôi mà thôi.

Nhìn thịt viên, bộ não thông minh của tôi chợt lóe lên ý tưởng.

"Em không muốn ăn cái này, em muốn ăn há cảo cơ~"

Đúng vậy, tôi xem tình địch như không, đằng nào đàn ông đã nằm trong tay tôi rồi.

Thỏa mãn nhai chiếc há cảo được đút cho, tranh thủ ngắm nghía khuôn mặt Giang Yên như nuốt phải ruồi, hehe, trong lòng thấy khoan khoái lạ thường.

Sau khi cho tôi ăn xong há cảo, Phó Cửu Hàn mới ngẩng đầu nhìn Giang Yên rồi hỏi Lisa:

"Vị tiểu thư này có hẹn trước không?"

Lisa đột nhiên bị điểm tên, thân hình vốn đã run rẩy giờ lại càng run bần bật:

"Cửu gia, vị tiểu thư này nhất quyết không chịu nghe can ngăn, cứ đòi gặp ngài."

Phó Cửu Hàn... Nhìn thấy Phó Cửu Hàn bằng xương bằng thịt, trái tim Giang Yên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khoảnh khắc ấy, cô ta như lại thấy bóng hình người đàn ông yêu thương cô ta nhất nhưng... ánh mắt anh nhìn cô ta sao xa lạ quá, người phụ nữ trong lòng anh sao chói mắt thế.

"Vị tiểu thư này, tôi có quen cô không?"

Phó Cửu Hàn hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, còn đảo mắt nhìn Giang Yên từ đầu đến chân để xác nhận mình thật sự chưa từng gặp cô ta.

Một câu hỏi khiến Giang Yên như ngừng thở, đôi mắt cô ta lập tức ngân ngấn nước, chau mày không dám tin nổi.

Tôi là... Cô là vợ của anh nhưng bây giờ cô và Phó Cửu Hàn coi như là người lạ chưa từng gặp mặt. Cô cũng không hề biết lý do tại sao Phó Cửu Hàn lại thích cô, cô không thể nói ra được.

Sau một hồi im lặng, tôi quyết định chủ động tấn công, rút tay ra khỏi chỗ Phó Cửu Hàn đang đè lên:

"Cửu gia, anh đè đau em rồi."

Bạn nghĩ tôi thật sự bị đè đau sao?

Thực ra tôi đang khoe chiếc vòng tay vừa mới nhận được hôm nay.

Phó Cửu Hàn liếc nhìn thấy chiếc vòng tay của tôi, nắn nhẹ cổ tay tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:

"Bà đã đưa vòng tay cho em rồi sao?"

Dạ. tôi hơi đắc ý lắc lắc tay:

"Cửu gia xem, có vừa vặn không?"

Không ai biết rằng tôi đang chọc vào nỗi đau của Giang Yên, chiếc vòng ngọc này có thể coi là một vết sẹo trong lòng cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!