Bà nội Phó từ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc tiêu chuẩn của mọi con dâu nhà giàu.
Tôi có nên đi qua quy trình
"Quá quý giá, không thể nhận" không nhỉ?
Bà nội Phó đeo chiếc vòng ngọc vào cổ tay tôi, vừa vặn không lớn không nhỏ, đúng là đẹp. Nhân tiện, nhân vật chính Giang Yên ở kiếp trước hình như đã đập vỡ chiếc vòng ngọc này, suýt nữa làm bà nội Phó tức chết, sau đó Phó Cửu Hàn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để sửa lại.
"Thật đẹp, xứng đáng là cô gái mà Yêu Yêu lấy làm vợ."
Tôi đỏ mặt vì được khen:
"Không có đâu ạ, là vòng ngọc của bà quá đẹp."
Nói chuyện với bà nội Phó một lúc, chúng tôi chuẩn bị ăn trưa. Sau bữa trưa, bà nội Phó đưa cho tôi một hộp cơm giữ nhiệt:
"Thằng bé Yêu Yêu cứ làm việc là quên ăn, cháu mang đến cho nó, bắt nó ăn hết nhé."
Chuyện nhỏ này đối với tôi có là gì, tôi vỗ n.g.ự. c nói:
"Không vấn đề gì đâu bà, cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Tôi thuận lợi đến tập đoàn Phó thị, sau đó đi lên tầng cao nhất đến văn phòng tổng giám đốc rồi mở cửa văn phòng lớn.
Khẽ thò đầu vào, Trương Dữ đang báo cáo công việc với Phó Cửu Hàn, nghe thấy tiếng động tôi tạo ra, hai đôi mắt đều hướng về phía tôi.
Tôi lắc lắc hộp cơm trên tay, nở nụ cười: Cửu gia, ăn cơm đi.
Phó Cửu Hàn trước tiên nhìn tôi, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Trương Dữ, Trương Dữ hiểu ý nhanh chóng thu dọn báo cáo rồi rời đi.
"Cuối cùng tôi cũng được ăn cơm, cảm ơn đại tiểu thư Lâm."
Ánh mắt biết ơn của Trương Dữ khi nhìn tôi, tôi nghĩ mình sẽ không thể nào quên được.
Chẳng qua, vẫn là Yêu Yêu của tôi khiến tôi khó quên hơn.
Tôi bước lên phía trước, đặt hộp cơm lên bàn làm việc, sau đó tự nhiên dừng ở trong vòng tay của Phó Cửu Hàn.
Phó Cửu Hàn đỡ lấy vai tôi, ánh mắt dừng lại ở xương quai xanh lộ ra của tôi, sau đó là đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
Tôi ôm lấy cổ anh, ác ý nói bên tai anh:
"Yêu Yêu, đến giờ ăn cơm rồi."
Quả nhiên, tôi đã được như ý nguyện khi thấy biểu cảm nứt toác trên mặt Phó Cửu Hàn.
Cuối cùng, tôi không nhịn được bật cười lớn.
Lâm Thanh Nhi! Phó Cửu Hàn ôm chặt tôi, cố gắng dùng giọng điệu đe dọa tôi:
"Đừng học theo bà gọi anh như vậy."
Tôi vô tội chớp mắt, đưa tay sờ lên tai đỏ ửng của anh:
"Nhưng mà Cửu gia, Yêu Yêu dễ thương lắm mà."
Trước đây khi trêu anh, tôi đã phát hiện ra rằng tai của Phó Cửu Hàn là nơi nhạy cảm nhất của anh.
Mặt Phó Cửu Hàn đỏ bừng, không biết là do tức giận hay bị tôi sờ, mãi mới bật ra hai chữ: Ăn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!