Tin nhắn của Ái Linh đến bất chợt, như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ phẳng lặng. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lồng ngực thắt lại.
Tôi không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, bất ngờ, mừng rỡ hay lo sợ. Có lẽ là tất cả cùng một lúc.
Chỉ một dòng tin nhắn thôi, mà tất cả những cảm xúc tôi nghĩ mình đã chôn vùi nay trỗi dậy, cuộn xoáy như thủy triều. Cảm giác áy náy vẫn còn đó, nguyên vẹn như ngày tôi thú nhận tất cả với chị.
Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó, nhớ gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc ấy, nhớ sự im lặng kéo dài đến mức tôi muốn bật khóc, nhớ bước chân của chị khi rời đi... Tôi từng nghĩ, có lẽ cả đời này chúng tôi sẽ chẳng còn gặp lại nhau nữa.
Bàn tay tôi run nhẹ khi lướt trên màn hình.
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, nhập tin nhắn hồi đáp.
"Vâng, em rảnh. Mình gặp nhau ở đâu được ạ?"
Ái Linh hẹn tôi ở quán cà phê dưới tầng một của trung tâm thương mại trên đường Nguyễn Chí Thanh. Một nơi rộng rãi, sáng sủa, sầm uất và không có quá nhiều không gian riêng tư, nhưng lại khiến tôi cảm thấy an toàn và nhẹ nhõm.
Tôi đến sớm 20 phút, mặc một chiếc váy dài ngang bắp chân màu hồng nhạt, buộc tóc nửa đầu và trang điểm đơn giản. Tôi chọn một bàn cạnh cửa kính, nơi có thể quan sát dòng người qua lại.
Trước khi rời khỏi nhà, tôi đã đắn đo không biết có nên trang điểm hay không, có nên chọn một bộ đồ nghiêm túc hơn hay không. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn cứ để mọi thứ nhẹ nhàng tự nhiên như thường ngày.
Tôi đặt túi xuống ghế, tay vô thức khuấy nhẹ cốc trà đào mình vừa gọi. Dù cố tỏ ra bình thản, tôi vẫn cảm thấy nhịp tim mình có phần nhanh hơn bình thường. Không phải vì tôi sợ Ái Linh trách móc hay vì những cảm xúc chưa nguôi ngoai, mà bởi tôi không biết mình nên đối diện với chị bằng tâm thế nào.
Đã gần ba năm trôi qua. Khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn để một người thay đổi. Tôi đã cố gắng rất nhiều để bước ra khỏi quá khứ, để có một cuộc sống mới với những mối quan hệ mới.
Tôi có Trường, có rất nhiều bạn bè tốt, có một gia đình thực sự coi tôi như con gái, có những ngày tháng hạnh phúc ngập tràn và tương lai tốt đẹp. Nhưng giờ đây, khi thực sự sắp đối diện với Ái Linh, tôi không chắc mình đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của ngày xưa hay chưa.
Có tiếng động khẽ vang lên bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu, trông thấy Ái Linh đứng đó, dáng vẻ vẫn thanh lịch và nhẹ nhàng như trong ký ức. Chị mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần dài, mái tóc đen thẳng cột gọn gàng. Gương mặt ấy không thay đổi nhiều, chỉ có ánh mắt là trầm lắng hơn đôi chút.
Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây, như thể cả hai đều đang chờ người kia lên tiếng trước. Cuối cùng, Ái Linh khẽ mỉm cười.
"Em lúc nào cũng đến sớm."
Tôi cũng cười, mặc dù nụ cười có chút gượng gạo nhưng không quá miễn cưỡng. Tôi thật lòng vui vì được gặp lại chị.
"Vâng. Em sợ tắc đường nên đi sớm một chút."
Chị gật đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
"Vẫn uống trà đào như trước nhỉ?"
Tôi nhìn xuống cốc trà của mình, hơi sững lại. Tôi không nghĩ chị vẫn còn nhớ.
"Vâng, em vẫn thích món này."
Ái Linh gật nhẹ, chị ra quầy gọi một ly Cappuccino rồi quay lại ngồi đối diện với tôi.
"Chị đang học Thạc Sĩ ngành Tài Chính." Ái Linh đặt túi xách lên ghế, bắt đầu câu chuyện một cách tự nhiên,
"Đợt này các trường ở Mỹ cho nghỉ xuân nên chị tranh thủ về Việt Nam khoảng chục ngày. Em thế nào rồi?"
"Em mới tốt nghiệp được gần 2 tháng, bây giờ em đang làm trợ lý pháp lý." Tôi ngồi thẳng lưng, tay vô thức siết nhẹ cốc trà đào,
"Em mới chuyển trọ, quen thêm bạn bè, thay đổi môi trường một chút... Cuộc sống cũng thoải mái hơn."
Ừm. Linh gật đầu, ánh mắt nhìn tôi vẫn dịu dàng như ngày trước,
"Em có vẻ vui hơn hồi đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!