Chương 57: Ái Linh (sửa)

Ra Tết, nhóm sinh viên làm khóa luận sớm trường tôi đã có điểm và chuẩn bị được xét tốt nghiệp. Suốt cả năm nhất kết quả học tập của tôi không tốt, mặc dù đã cố gắng hết sức kéo điểm trong ba năm còn lại, tôi vẫn chỉ được tổng GPA 3.36, tốt nghiệp bằng Giỏi chuyên ngành Luật quốc tế.

Đột nhiên, không còn là sinh viên đại học nữa, tôi bỗng thấy chới với. Công việc trợ lý pháp lý giúp tôi có thu nhập ổn định, nhưng ngày nào cũng vắt kiệt năng lượng vì những cuộc họp, email, hồ sơ, thủ tục.

Tôi nghĩ đến việc học lên thạc sĩ.

Tôi muốn được tiếp tục đọc, viết, phân tích, được dành thời gian cho những vấn đề học thuật hơn là chạy theo công việc hành chính bận rộn. Tôi sợ rằng vài năm nữa, khi đã quen với guồng quay công việc, tôi sẽ chẳng còn cơ hội quay lại con đường học thuật.

Nhưng học tiếp nghĩa là tôi phải tìm học bổng hoặc vừa học vừa làm để trang trải. Tôi không có bố mẹ để dựa vào, mọi chi phí học tập, sinh hoạt, cuộc sống đều do tôi tự lo. Tôi không sợ vất vả, nhưng tôi sợ bản thân không thể gánh vác hết mọi thứ.

Tôi suy nghĩ mãi chưa thể đưa ra quyết định, trước mắt tôi vẫn đi làm và tạm hoãn lại kế hoạch học thạc sĩ để ổn định cuộc sống trước.

Trong thời gian mông lung chưa xác định được phương hướng, tôi và Ngọc có hẹn nhau đi cà phê tâm sự đôi lần. Tôi nghe nói trong thời gian thực tập Ngọc bị ốm liên tục, trong hai tháng con bé phải nhập viện tận 3-4 lần.

Ngọc hoàn thành xong khóa luận thì bị bố mẹ bắt nghỉ làm để ôn thi công chức, năm sau sẽ xin cho nó một vị trí nhàn hạ trong Tòa án. Dạo này Ngọc rất rảnh rỗi, con bé nói dối bố mẹ đi chơi với bạn để làm tình nguyện viên ở mấy tổ chức cộng đồng.

Có một lần, tôi đến cửa hàng họa cụ của Trường thì trong thấy Hoàng đang chuẩn bị đi đâu đó, cậu ta mặc đồng phục Grab, đầu đội mũ bảo hiểm màu xanh lá cây, trên xe treo một cái.

Tôi tròn mắt:

"Dạo này mày làm tài xế xe ôm công nghệ à?"

... Không. Hoàng thở dài, vẻ mặt bất lực,

"Tao phải đến nhà Ngọc chở nó đi đến trạm cứu hộ động vật để đưa mấy con mèo đi khám với triệt sản."

"À, mày cũng làm cộng tác viên cho trạm cứu hộ nhỉ." Tôi gật đầu, thắc mắc,

"Đi đón Ngọc thì mày mặc đồ Grab làm gì?"

"Ngọc bảo nếu bố mẹ nó thấy tao đưa đón đi chơi thì sẽ gọi lên nhà nói chuyện." Hoàng nhăn mặt,

"Nên tao phải đi mượn bộ này của thằng bạn."

À... Tôi bặm môi nhịn cười, nhường đường cho Hoàng,

"Mày đi đường cẩn thận nhé."

Trường Kiến Trúc mới liên kết với một trường đại học ở Nga, có hai suất học bổng trao đổi ngắn hạn trong vòng 15 ngày. Trường rất hứng thú với chương trình này, trước khi nộp hồ sơ, anh chủ động nói chuyện với tôi.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ tầng hai của cửa hàng họa cụ. Ánh nắng cuối ngày len qua khung kính, đổ xuống mặt bàn những vệt sáng mờ nhòe, hòa lẫn với mùi gỗ cũ và hương hoa vấn vít trong không khí.

Trường đặt điện thoại đang mở trang thông tin học bổng trao đổi Nga của trường đại học Kiến Trúc lên bàn, ngước mắt nhìn tôi:

"Tớ định đăng ký suất trao đổi này."

Tôi cầm điện thoại của anh đọc lướt qua thông tin, tay khẽ siết chặt điện thoại, lòng dấy lên cảm xúc khó tả.

Trường có vẻ nhận ra suy nghĩ của tôi.

Anh cười khẽ, cầm cốc nước lên uống một ngụm:

"Huyền Chi lại nghĩ linh tinh rồi. Tớ có hứng thú với nước Nga thật, nên muốn nhân cơ hội này qua trải nghiệm nửa tháng cho thỏa tò mò thôi. Tớ chưa bao giờ hối hận vì ở lại Việt Nam cả."

Tôi quan sát anh dưới ánh chiều muộn.

Gương mặt anh điềm nhiên, không chút vướng bận. Tôi biết anh thực sự chưa từng trách tôi, chưa từng để quá khứ trở thành gánh nặng. Tôi biết anh lựa chọn thẳng thắn nói cho tôi vì anh tôn trọng tôi và không muốn tôi âm thầm nghĩ ngợi rồi tự trách.

Có lẽ tôi cũng nên học cách nghĩ thoáng hơn và buông bỏ bớt xiềng xích tự tròng lên cổ mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!