Gần Tết, bố mẹ Trang mấy lần gọi điện rủ tôi về Hải Phòng đón Tết cùng gia đình cô chú. Thêm cái Trang cứ năn nỉ mãi, cuối cùng tôi cũng xiêu lòng. Năm nay Thùy Trang cũng được về Hải Phòng ăn Tết, chúng tôi gửi Thùy Trang cho Thu Trang mang về quê trước.
Ngày hai bảy Tết, Trường đưa tôi từ Hà Nội về Nam Định dọn dẹp, thắp hương cho mẹ tôi, sau đó chúng tôi cùng về Hải Phòng.
Hai chín âm lịch, bố mẹ Trang gọi ba đứa dậy sớm.
Trà ở nhà giúp bố dọn dẹp sửa sang bàn thờ và trang trí cây đào, còn mẹ Trang lái xe chở tôi với Trang đi chợ Đổ sắm đồ Tết.
Tết Hải Phòng vẫn đẹp hệt như trong trí nhớ của tôi. Dải vườn hoa trung tâm thành phố rực rỡ đủ màu sắc, trên khắp các con đường được trang trí thêm rất nhiều hoa tươi, cả thành phố ngập tràn sắc cờ và hoa.
Mẹ Trang gửi xe ô tô ở khu vực gửi xe gần hồ Tam Bạc, chúng tôi phải đi bộ khoảng vài chục mét để vào chợ.
"Hai đứa nắm tay nhau đi sát theo mẹ nhé."
Mẹ Trang khoác tay tôi,
"Để ý đồ đạc không bị móc túi đấy, năm kia mẹ bị mất mấy trăm nghìn ở chợ này rồi."
Tôi gật đầu, đứng nép sát lại gần mẹ Trang, nghiêm túc kiểm tra lại túi và kéo tay Trang đang mải mê nhìn ngó mấy hàng quán bán đồ trang trí hai bên đường:
Dạ vâng ạ.
Khó mà không bị phân tâm giữa một khu chợ Tết đông vui, nhộn nhịp như thế này. Những gian hàng rực rỡ sắc đỏ, tiếng người mua kẻ bán rộn ràng, mùi thơm của bánh mứt và quất đào xen lẫn trong không khí.
Giữa khung cảnh ấy, tôi bỗng thấy lòng mình xao động một cách khó tả, một cảm giác háo hức đã lâu không còn chợt dâng lên. Tôi không nhớ lần cuối cùng mình thích Tết là khi nào nữa. Từ khi mẹ mất, Tết đối với tôi chỉ còn lại sự trống vắng và những nỗi buồn không tên.
Khi ở Hà Nội, Trang hệt như bà cụ non, thế mà về với mẹ con bé cứ lơ nga lơ ngơ. Mẹ Trang lo hết việc sắm sửa, chúng tôi chỉ cần đi theo sau xách đồ, nói chuyện, ngắm nhìn hàng quán ven đường và... năn nỉ mẹ mua thêm đồ ăn vặt.
Tôi đang lặng lẽ đứng sau cổ vũ mẹ Trang mặc cả bó hoa cúc từ 200 nghìn xuống 80 nghìn thì nghe thấy ai đó gọi to:
Chi!! Trang!!
Châu Anh đứng cách tôi khoảng chục mét, giữa một rừng quất đào rực rỡ, Khánh đi sát bên cạnh Châu Anh, hai tay cầm đầy túi to túi nhỏ. Bên cạnh mẹ Châu Anh là một người phụ nữ rất đẹp, thanh lịch và sang trọng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ điềm đạm của người phụ nữ từng trải.
Tôi kéo tay Trang, cả hai cùng bước nhanh về phía Châu Anh. Mẹ Trang đi ngay sau, miệng đã nở sẵn một nụ cười hiền hậu.
Con chào bác!
Châu Anh ríu rít chào mẹ Trang.
"Châu Anh càng lớn càng xinh gái." Mẹ Trang cười tươi, vỗ nhẹ vào tay Châu Anh,
"Hai đứa đi chợ cùng mẹ à?"
"Dạ vâng ạ, mẹ cháu muốn mua thêm ít đồ Tết."
Châu Anh quay sang giới thiệu người phụ nữ đứng cạnh mình,
"Đây là bác Kiều, mẹ Khánh ạ.".
Mấy người lớn nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, các mẹ vừa đi vừa trao đổi về những món cần mua, để mặc chúng tôi lẽo đẽo theo sau. Tôi liếc nhìn Khánh, cậu ta bận bịu với đống túi đồ trên tay, trông có vẻ chẳng mấy quan tâm đến cuộc trò chuyện của mấy đứa con gái chúng tôi.
Tôi từng nghe Châu Anh nói bố mẹ Khánh đã ly hôn từ lâu, bố mẹ cậu ta đều có gia đình mới. Khánh chuyển từ Hà Nội về Hải Phòng để sống với bố, còn mẹ Khánh đang ở Singapore.
Tết này mẹ Khánh về Việt Nam gặp gia đình Châu Anh để bàn chuyện cưới xin của hai đứa.
"Cưới thật à? Bọn mày còn chưa ra trường mà?" Trang che miệng, mắt ánh dời xuống bụng Châu Anh, Chẳng lẽ...
"Mày nhìn đi đâu đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!