Chương 55: Xứng đáng (sửa)

Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi âm thanh xung quanh đều trở nên mơ hồ. Trái tim tôi đập mạnh đến mức lồng ngực cũng rung lên theo từng nhịp.

Anh yêu tôi, một cách chân thành và nghiêm túc.

Đây là điều tôi không thể phủ nhận hay trốn tránh. Không phải một cơn say nắng thoáng qua hay một sự rung động nhất thời, càng không phải vì lòng trắc ẩn hay sự áy náy. Anh yêu tôi theo cái cách mà tôi chưa từng dám nghĩ đến, tình yêu ấy rõ ràng, mãnh liệt đến mức khiến tôi gần như nghẹt thở.

Tôi đưa tay lên che miệng, cố ngăn tiếng nấc nghẹn, nước mắt trào ra ướt đẫm đôi gò má. Cả người tôi khẽ run rẩy, và rồi tôi nghẹn ngào, nức nở, như một đứa trẻ được vỗ về sau bao ngày dài lạc lõng.

Giữa lúc tôi lâng lâng trong hạnh phúc, một cơn lạnh chợt trườn lên từ lồng ngực, siết lấy tim tôi. Nỗi sợ đến mà không hề báo trước, giống như một cái bóng bám lấy niềm vui của tôi, kéo tôi trở lại mặt đất.

Trường vẫn đang nhìn tôi, đôi mắt anh sáng rực lên trong ánh đèn. Ánh mắt ấy không có lấy một tia do dự, không có bất kỳ sự tính toán hay mong cầu nào.

Rốt cuộc tôi đang sợ hãi điều gì?

Bên ngoài bắt đầu nổi gió, trời đột ngột tối sầm lại, tiếng mưa đập vào ô cửa kính lộp bộp, hòa lẫn với tiếng gió rít gào. Tôi có cảm giác mình đang đứng trên bờ vực, chỉ cần bước thêm một bước nữa là rơi xuống, không biết trước được nơi nào sẽ đón lấy mình.

Sự do dự của tôi khiến ánh sáng trong mắt Trường hơi ảm đạm đi một chút, nhưng vẫn kiên nhẫn và tràn đầy yêu thương.

Anh cười gượng, dịu dàng nói:

"Huyền Chi đừng thấy áp lực, nếu cậu chưa sẵn sàng thì mình cứ từ từ thôi, tớ đợi cậu được mà."

Tôi cắn chặt môi, tay mân mê mép áo. Tim tôi lại càng trĩu nặng hơn, ngập tràn cảm giác áy náy và đau lòng.

Tớ xin lỗi...

Tôi không dám ngẩng đầu lên, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng mưa ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, tôi cảm nhận được một lực kéo nhẹ, Trường ấn đầu tôi vào ngực anh.

"Tớ tỏ tình thất bại tận hai lần còn chưa khóc, cậu khóc gì mà khóc?" Giọng anh vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi, bàn tay đưa lên vò rối tóc tôi một cách tự nhiên.

"Cậu xinh gái, học giỏi, thông minh thế này thì phải khó tính là đúng rồi." Anh bật cười, dù cố tỏ ra thoải mái nhưng giọng điệu vẫn có phần gượng gạo,

"Tớ kiên trì lắm, tớ sẽ theo đuổi đến khi cậu chịu đồng ý thì thôi."

Tôi ngây người, mi mắt chưa kịp khô đã ướt đẫm.

Tôi thật sự tốt như lời anh nói ư? Tôi xứng đáng để anh hy sinh nhiều đến vậy ư?

***

Mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm, đã cuối tháng Tám nhưng bầu không khí vẫn ngột ngạt và oi bức một cách khó thở, đường Hà Nội y như cái lò hấp cỡ lớn. Chỗ làm mới của tôi ở quận Cầu Giấy, vì vậy tôi quyết định chuyển trọ đến Trung Hòa để tiện đi lại.

Công ty thiết kế Trang đang thực tập ở đường Láng, sau khi đi xem trọ, Trang cũng muốn chuyển ra ở chung với tôi.

Chúng tôi vật lộn cả một buổi sáng cuối tuần mới đóng gói hết được hết đồ, cả tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.

"Sáng nay Trường bận, chiều mới qua giúp mình chuyển nhà được." Tôi ngồi bệt xuống sàn, mệt bở hơi tai,

"Mình đặt đồ ăn đi, ăn trưa xong nghỉ ngơi một lúc, khoảng 3 giờ Trường đến."

Trường vẫn luôn quan tâm đến tôi, vẫn lặng lẽ xuất hiện mỗi khi tôi cần, như thể chẳng có gì thay đổi kể từ lần anh tỏ tình vào tháng trước.

Mỗi lần gặp, anh đều mang theo một món quà nhỏ, một lọ nước hoa tôi mang mùi hương thích, một quyển sách anh nghĩ tôi sẽ muốn đọc, hay chỉ đơn giản là hộp bánh mà tôi vu vơ khen trên mạng.

"Mày đặt đi, tao mệt không nhấc người lên nổi."

Trang nằm bẹp dí trên sô pha, thở phì phò,

"Thế này có mỗi Trường vẫn không đủ đâu, chỗ trọ mới của mình làm gì có thang máy. Để tao gọi thêm thằng cháu tao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!