Chương 49: Những mối quan hệ phức tạp (sửa)

"Chăn để lâu ngày nên có mùi ẩm, cậu chịu khó nằm tạm một đêm." Tôi dùng vai đẩy cửa phòng,

"Trước khi lên Hà Nội tớ giặt sạch và bọc lại rồi... Trường?"

Anh hốt hoảng đứng thẳng dậy, muốn che quyển vở cũ mở toang đặt trên bàn, đôi mắt đỏ hoe. Tôi nhận ra quyển vở này. Tên anh kín đầy trang vở.

Tôi không nói gì, bước đến bên giường đặt cuộn chăn bông nặng trịch lên, chờ anh lên tiếng trước.

Huyền Chi... Giọng anh hơi run rẩy, có lẽ vì xúc động và áy náy, Tớ không biết...

Cậu không biết gì? Tôi mỉm cười, ngồi xuống ghế trước bàn học, ngắm nghía tên anh được viết ngay ngắn trên trang giấy,

"Cậu biết tớ thích cậu mà."

Tớ... Anh ngồi quỳ trước chân tôi, đôi môi mấp máy, Tớ xin lỗi.

...

Tôi cười thành tiếng:

"Đồ ngốc, đây là sổ ghi tên vi phạm nội quy để cái Trang thu tiền phạt và Minh Việt phân công trực nhật."

Hả?

"Cậu đọc mỗi tên cậu thôi à?" Tôi cầm sổ lên, chỉ tên mấy người khác và lỗi vi phạm,

"Thứ hai, không sơ vin: Công Trường, Long Đặng, Minh Đức, Gia Huy."

...

Tôi xoa đầu anh:

"Nhưng mà đúng là tên cậu được viết đẹp nhất và xuất hiện trong sổ nhiều nhất thật, tại vì cậu vi phạm nội quy nhiều nhất. Tớ cố bao che cho cậu rồi nhưng ngày nào cũng phải ghi tên cậu vào sổ."

Mắt Trường không đỏ nữa, nhưng cả người anh đỏ bừng như tôm luộc. Tôi phì cười:

"Tớ thích cậu đến mức nào thì cũng không dám ghi tên cậu lộ liễu vào vở đâu, cậu biết mẹ tớ mà. Nhưng tớ có một quyển nhật ký bí mật về cậu đấy, muốn đọc thử không?"

Chắc chắn Huyền Chi bốn năm trước không thể ngờ được Huyền Chi bốn năm sau có thể bình thản kể cho Trường nghe năm đó Chi thích Trường một cách ngô nghê và khờ dại như thế nào.

Anh ngẩng lên nhìn tôi, hai mắt sáng lên, dè dặt hỏi:

Tớ xem được không?

"Không được, tớ xấu hổ lắm." Tôi cười, gấp quyển sổ vi phạm, đứng dậy,

"Bao giờ cậu đi du học về thì tớ cho xem."

Nếu lúc đó anh vẫn muốn xem.

***

Hôm sau, khi Trường chuẩn bị về Hải Phòng, nhà tôi lại có một vị khách không mời.

Tôi đứng trước hiên nhà, nhìn người đàn ông trung niên dè dặt bước vào sân, không biết nên trưng ra biểu cảm thế nào cho phù hợp.

"Huyền Chi về rồi à cháu?"

Người anh họ tuổi ngoại tứ tuần của mẹ tôi mở lời bằng một câu hỏi vừa ngô nghê vừa vụng về, như thể kẻ đến quấy rối tôi chiều qua là ai đó khác chứ không phải vợ và con trai của ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!