"Xe này tớ mượn của con Chanh." Trường đặt đống quà cáp lên chiếc tràng kỉ ở phòng khách, khóe miệng nhếch lên,
"Tớ bảo cậu rồi mà, tớ chỉ có con xe Air Blade và căn chung cư bố mẹ trót sang tên năm tớ 18 tuổi thôi, Huyền Chi yên tâm chơi với tớ nhé."
Tôi ngớ người, nửa phút sau mới nhớ ra Trang từng bảo Trường, tôi không muốn chơi với anh nữa vì chê anh giàu quá...
"Cậu giúp tớ cắm hoa vào bình trên bàn thờ nhé, một bó chia đôi ra, cắm vào hai bình." Trường đưa tôi một bó hoa cúc, để lại một bó khác trên tràng kỷ,
"Còn bó này lát nữa mình mang ra thăm mộ bác."
Anh vừa nói vừa lựa ra hai hộp bánh rất đẹp và một bình rượu ngoại đặt lên bàn thờ, lấy bật lửa đốt nhang, anh đứng lặng người trước di ảnh của mẹ tôi khoảng vài phút rồi mới cắm vào bát nhang.
Xong xuôi, anh quay sang bảo tôi:
"Giờ mình ra thăm mộ mẹ cậu luôn chứ?"
Ở làng quê, nghĩa trang thường không được quy hoạch thành một khu tập trung. Mỗi làng có một khu chôn cất người chết, thường ngay giữa đồng ruộng hoặc khu vực thưa thớt dân cư.
Nghĩa trang trong làng cách nhà tôi chưa đến 1km, đường đến đấy rất xấu, phải đi dọc theo con đê nhỏ rải đầy sỏi đá và băng qua vài thửa ruộng mới đến nơi.
Ngày hôm qua trời mưa to, sáng nay vẫn còn lất phất mưa phùn, đường đi lầy lội tới mức nhấc chân cũng khó khăn. Mộ của mẹ tôi ở ngoài rìa nghĩa trang, nằm trên một mảnh đất cao ráo, dưới gốc cây gạo già.
Mẹ tôi mất chưa được hai năm, vẫn chưa được sang cát và đưa vào khu lăng mộ dòng họ, quanh mộ mẹ được rào lại và lập một tấm bia đơn giản, ghi tên tuổi, năm sinh và năm mất.
Nhìn thấy nấm đất nhô cao dưới tán cây gạo, xung quanh cỏ mọc um tùm, nước mắt tôi tự nhiên ứa ra không thể kiểm soát.
Hơn nửa năm nay tôi gần như không dám nghĩ đến mẹ, cũng không dám về Nam Định lấy một lần, mộ mẹ tôi chẳng ai thăm nom chăm sóc, mẹ mất chưa đầy hai năm mà cỏ dại mọc cao đến tận đầu gối, trên mộ chỉ có vài cọng chân nhang đã cháy hết từ bao giờ.
Lồng ngực tôi nhói lên từng cơn, cảm giác tội lỗi, xấu hổ và buồn thương giống như một bàn tay khổng lồ bóp nghẹt lấy trái tim, tôi phải níu lấy tay Trường để không ngã khuỵu xuống.
Trường cầm nhang trên tay, đứng trước mộ mẹ tôi, dáng vẻ nghiêm túc và thành kính:
"Con chào bác, chắc bác cũng biết con rồi, nhưng con xin giới thiệu lại một lần nữa. Con tên là Nguyễn Công Trường, hồi cấp Ba con từng học cùng lớp với Huyền Chi. Năm nay con 20 tuổi, vài tháng nữa là con 21 tuổi, con đang học trường đại học Kiến Trúc Hà Nội.
Mẹ con làm công chức nhà nước, bố con kinh doanh buôn bán, con là con một trong nhà.Cậu nói gì thế...
"Tôi đang khóc ngon lành cũng phải phì cười, dùng mu bàn tay quệt nước mắt,"Có phải đi xin việc đâu mà báo cáo hết cả sơ yếu lý lịch thế kia?
"Trường cũng cười, anh ngồi quỳ xuống trước mộ mẹ tôi, cẩn thận cắm nhang xuống đất:"Thì tại tớ căng thẳng quá.Ừm, mẹ tớ khó tính lắm.
"Tôi cười buồn, ngồi xuống cạnh anh, lấy bật lửa thắp nhang,"Trông cậu chẳng đáng tin gì cả, mẹ tớ lúc nào cũng sợ cậu lừa tớ."
Mẹ tôi chưa bao giờ thích Trường, thậm chí, không ít lần mẹ nói xấu Trường trước mặt tôi. Thực ra, mẹ không thích bất kỳ bạn học nam nào ngồi cạnh tôi và đến mắt chuyện với tôi trước mặt mẹ, nhưng mẹ tôi có ác ý kỳ lạ với anh.
Có lẽ mẹ nhận ra thứ tình cảm mơ hồ qua những con chữ vô nghĩa và lộn xộn mà tôi viết vào nhật ký. Hoặc, có lẽ bởi lần đó mẹ trông thấy chúng tôi tập văn nghệ, mỗi lần ngã vào lòng anh, cả người tôi đỏ bừng như tôm luộc, ánh mắt dõi theo anh luôn ngập tràn tình yêu và ngưỡng mộ.
Hạt giống nghi ngờ gieo vào trong lòng mẹ tôi cứ dần nảy nở, và rồi, sự việc mẹ bắt gặp Trường đưa tôi về nhà sau bữa liên hoan tối muộn ở nhà Long Đặng giống như một mồi lửa châm ngòi quả bom vốn đã sắp phát nổ.
Trường thở dài:
"Bác không thích tớ từ hồi mình còn học cấp Ba mà."
"Không phải mẹ tớ thù ghét gì cậu đâu, mẹ tớ như thế với bất cứ người đàn ông nào xung quanh tớ." Tôi lắc đầu, cắm nhang trước mộ, không giải thích thêm.
Mẹ hận người đàn ông mà tôi gọi là bố, mẹ căm ghét và ghê tởm những kẻ quấy rối, gạ gẫm, bịa đặt đủ thứ tin đồn về mẹ khi biết mẹ là mẹ đơn thân. Mẹ rất sợ tôi sẽ rơi vào bi kịch giống mẹ.
Tôi ngồi quỳ bên cạnh Trường, dùng dao dọn sạch cỏ dại và sửa sang lại mộ mẹ, kể cho mẹ nghe những chuyện tôi đã làm được trong năm vừa qua.
Chúng tôi ở với mẹ thêm một lúc thì trời mưa nặng hạt, Trường cởi áo khoác trùm lên đầu tôi, ôm tôi chạy trong màn mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!