Tôi chau mày, xóa thông báo, vứt chuyện này ra sau đầu... Cho đến khi Đức Trung nhắn tin hỏi tôi có muốn làm mẫu ảnh cho shop Việt phục của bạn cậu ta không.
Đức Trung nhắn tin rất nghiêm túc, không hề có ý tán tỉnh trêu đùa, cậu ta cũng giải thích lý do tìm được tài khoản Facebook cá nhân của tôi qua Khánh và xin lỗi nếu làm tôi khó chịu. Người ta đã nói đến như thế, tôi cũng chẳng còn gì để bắt bẻ nữa.
Tôi gửi link Portfolio, thông tin các kênh social, file báo giá kèm điều khoản hợp tác cho Đức Trung, sau đó gửi số điện thoại công việc để cậu ta kết bạn Zalo.
Việc hợp tác rất thuận lợi, chị chủ shop Việt phục lớn hơn tôi 2 tuổi, trước chị học ngành Thiết Kế Thời Trang trong Sài Gòn, sau đó về Hà Nội cùng bạn bè hùn vốn khởi nghiệp. Lịch quay chụp vào cuối tuần này, và cũng là ngày kết thúc thời hạn một tháng dài đằng đẵng.
Vậy là đã tròn hai tuần tôi không được gặp Trường. Chính tôi là người đưa ra thử thách, cuối cùng tôi lại là người mất kiên nhẫn trước.
Điều khiến tôi không thể giữ nổi bình tĩnh đó là thái độ của Trường, anh khiến tôi có cảm giác anh đang bị ai đó giao nhiệm vụ phải nhắn tin hỏi thăm tôi hai lần một ngày và gửi đồ ăn cho tôi hai ngày một lần, chẳng khác gì một con robot được lập trình sẵn.
Giống như là... Anh hết sạch hứng thú với tôi nhưng không dám rời đi đường đột vì sợ làm tôi tổn thương, thế là anh tra tấn tôi bằng cách quan tâm tôi mỗi ngày như thể bị giáo viên bắt lên bảng trả bài để mài mòn hết tình cảm và kiên nhẫn của tôi.
Điều này còn kinh khủng hơn cả bạo lực lạnh, tôi hoang mang không biết vấn đề do đâu và cũng không thể trách móc hay quát mắng anh vì anh chưa hề làm điều gì có lỗi.
Tôi muốn tìm Trường để ba mặt một lời, nhưng nhớ đến giao ước một tháng, tôi lại chùn bước. Tôi là người yêu cầu Trường không được phép gặp mình trong một tháng, tôi không thể chủ động đi tìm anh trước thời hạn được, tôi cũng có sĩ diện chứ.
Mọi chuyện cứ bế tắc như vậy cho đến khi tôi vô tình gặp Hoàng. Chiều thứ Sáu, sau khi kết thúc ca học, Ngọc rủ tôi đi ăn bánh mỳ chảo đối diện cổng trường. Vừa vào quán, tôi trông thấy Dương Minh Hoàng đang ăn uống cười nói vui vẻ với một cô nàng nào đó không
-phải
-Dương
-Thu
-Trang!!!
Tôi lấy tay che miệng, hai mắt mở to, cảm thấy mình vừa mới bị phản bội. Cô gái ngồi cùng Hoàng cũng trông thấy chúng tôi, cô bé có vẻ đặc biệt chú ý đến tôi, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi tò mò, sau đó vội vàng cúi đầu xuống ăn bánh như thể đang chột dạ.
Thấy cô gái ngồi cùng mình có biểu hiện khác lạ, Hoàng quay đầu lại, cậu ta hơi bất ngờ vì tôi cũng ở đây, nhưng chẳng có vẻ gì là chột dạ.
Thái độ bình thản của Hoàng càng khiến tôi phát bực, rõ ràng mới hai tuần trước Hoàng còn lén lút tìm tôi nhờ tôi đưa túi chườm nóng cho Trang, vậy mà hôm nay đã vui vẻ hẹn hò với em gái khác.
Hóa ra đàn ông có thể thay lòng nhanh như thế.
Bạn Chi Đào, Hoàng tỏ vẻ ái ngại, gọi tên tôi,
"Tôi từng lừa dối phụ bạc gì bạn à? Sao bạn nhìn tôi... thù hận thế?"
"Ơ? Cậu là Hoàng đúng không?" Ngọc đột nhiên reo lên, bước về phía trước,
"Lần trước mình gặp nhau ở quán pub trên đường Nguyễn Đình Thi ấy!!!"
"Các chị là bạn của anh trai em ạ?"
Sau đó tôi mới biết cô bé này là Mai Hạ, Mai Hạ nghiêng đầu cười với tôi và Ngọc, để lộ chiếc răng khểnh xinh xắn, Em chào các chị.
Tôi cứng người, cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn:
Chào em.
Mai Hạ, người cũng như tên, em bé này có nụ cười rất đẹp, rực rỡ như ánh nắng mùa hạ. Năm nay Hạ đang học lớp 12, Hoàng đưa em gái lên Hà Nội thi IELTS, tiện thể tham quan một số trường đại học và ở lại chơi vài hôm.
Ngọc có vẻ rất ngạc nhiên:
"Sao em thi IELTS muộn thế? Có kịp ôn thi không?"
Mai Hạ chỉ cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!