Tôi quay trở vào phòng đưa túi giữ nhiệt cho Trang, sửa soạn lại tóc tai, đánh má hồng, xịt thêm nước hoa, sau đó mới giả vờ bình tĩnh đi ra ngoài trước ánh mắt ngờ vực phán xét khinh bỉ của Trang.
Cửa sổ gỗ trước cửa phòng tôi hơi hé mở, Trường đứng quay lưng về phía tôi, trên tay là điếu thuốc đang cháy dở. Thấy tôi đi ra, anh vội dập thuốc, đôi mắt nhìn tôi sáng rỡ và nồng nàn tình cảm, khóe môi cong lên như một phản xạ tự nhiên.
Tôi hắng giọng, bước tới bên anh, không thể kìm được nỗi háo hức:
Đợi tớ lâu không?
Không lâu. Trường cười nhẹ, kéo tôi ngồi xuống ghế, còn anh ngồi quỳ xuống đất, cúi đầu kiểm tra cổ chân tôi,
"Chân còn đau không? Tớ mang thuốc cho cậu này."
Tôi lắc đầu theo thói quen:
"Không sao đâu, tớ hết đau rồi... A... đau!"
"Thế mà bảo không đau?" Trường liếc tôi, động tác tay chậm lại,
"Đau thì phải nói ra tớ mới biết được."
Tôi chống tay lên đùi, lẳng lặng nhìn người con trai đang tỉ mẩn bôi thuốc lên vết thương dưới chân mình, buột miệng:
"Nói cho cậu biết thì tớ có hết đau được đâu."
"Nhưng tớ có thể bôi thuốc cho cậu." Trường ngẩng lên nhìn tôi,
"Cậu muốn đi đâu tớ sẽ bế cậu đi."
Tôi mím môi, im lặng đè chặt tay lên ngực trái, giác trái tim dường như không còn là của mình nữa.
Cổ chân trái tôi bỗng vướng víu, tôi giật mình nâng chân lên, theo động tác của tôi, có tiếng leng keng trong vắt phát ra. Trên cổ chân tôi có thêm chiếc kiềng bạc mảnh, âm thanh leng keng do chuông nhỏ gắn vào kiềng vang lên.
Trường không cho tôi thời gian phản ứng:
"Ngày mai tớ phải về Hà Nội sớm, cậu về cùng tớ luôn nhé?"
Tôi thoáng bất ngờ:
Sao gấp thế?
"Tớ có chút việc ở trường, sáng mai tớ về Hà Nội với đám thằng Hoàng rồi lái xe xuống Hải Phòng luôn." Trường cụp mắt, nhẹ nhàng đeo dép giúp tôi, trông anh dường như có tâm sự,
"Để cậu ở đây tớ không yên tâm."
Nếu là ba ngày trước, chắc chắn tôi sẽ nhăn mặt phản bác và nhất quyết không chịu về chung với anh. Tôi đã sống một mình ở Hà Nội 4 năm, không có mẹ, không có anh, tôi vẫn luôn phải tự lo cho bản thân, tự mình trải qua bao nhiêu chuyện, thú thực, đột nhiên có người xuất hiện vào bảo không yên tâm về tôi, tôi có hơi bỡ ngỡ.
Hơn nữa, giữa tôi và anh vẫn còn thời hạn 1 tháng, tôi muốn anh nghiêm túc thực hiện, bởi tôi cần anh chắc chắn về tình cảm dành cho tôi.
Nếu không có Trường, tôi vẫn sẽ xoay sở được thôi, nhưng tôi chẳng dám chắc liệu hai đứa có thể trở về an toàn không và sẽ gặp phải rủi ro gì trên đường. Vết thương ở chân và tay tôi vẫn đau rát, mỗi khi hít thở, lồng ngực tôi như bị ai dùng búa đập mạnh, Trang thì đang khó chịu trong người.
Mặc dù hơi tiếc vì lỡ mất nhiều kế hoạch, tôi biết đây không phải thời điểm để bướng bỉnh.
Ngày hôm sau, chúng tôi khởi hành khi mới tờ mờ sáng. Tôi ngồi cùng xe với Trường, Trang đi với Ánh Dương, Nhật Minh chở An Thy, còn Hoàng đi một mình.
Tất cả chúng tôi đồng lòng quay đầu nhìn Hoàng với ánh mắt thương hại, đến mức cậu ta phát cáu:
"Chúng mày ngứa đòn à?"
"Không, bọn tớ ngưỡng mộ cậu mà." Nhật Minh nhún vai,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!