Tôi cười tươi hơn nữa:
"Mày có biết burnt toast theory không?"
Là cái gì cơ? Trang nhăn mặt.
"Đại khái là, nếu mày không may nướng cháy một miếng bánh mì vào buổi sáng, thì thời gian để làm một miếng bánh mì khác có thể sẽ cứu mày khỏi một tai nạn giao thông, hoặc giúp mày gặp được một người vô cùng đặc biệt trong đời."
Trang bắt đầu nhìn tôi như nhìn một con dở người:
Cho nên?
"Cho nên hãy nhìn vào mặt tích cực của sự việc." Tôi nhún vai,
"Cách đây một tiếng tao rất bực mình, nhưng bây giờ nhìn lại mọi chuyện thì tao lại cảm thấy sự xuất hiện của Trường giống như món quà hơn."
"Không không, cái nào ra cái đấy chứ."
Trang lắc đầu, đặt tay lên vai tôi,
"Tao không cần biết Trường có ý nghĩa với mày thế nào, hay mày thấy biết ơn nó ra sao, tao chỉ biết nó từng cư xử rất kỳ cục, năm lần bảy lượt gieo hy vọng cho mày rồi lại đẩy mày ra xa, bày đủ trò quan tâm mập mờ mà không chịu làm rõ tình cảm."
Tôi cụp mắt, im lặng mân mê mép chăn mỏng.
Trang với tay lấy cốc nước tôi uống dở nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục:
"Thà rằng nó bị đần, hoặc nó đào hoa như Khánh Nguyễn thì không nói..." Trang chợt dừng lại, lẩm bẩm,
"Hay nó bị đần thật nhỉ, rõ ràng nó biết mày thích nó, mà nó đối xử đặc biệt với mày lộ liễu bỏ mẹ, nó phải biết hành động của nó gây hiểu nhầm thế nào chứ..."
Tôi thở dài thật khẽ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không kéo rèm mà chỉ đóng cửa kính, ánh đèn đường vàng cam chiếu sáng một khoảng không gian rất rộng, tôi có thể quan sát được cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ.
"Làm gì có chuyện Trường không tự ý thức được hành động của mình."
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi ngốc nghếch thôi. Tôi từng cho rằng sự dịu dàng Trường dành cho tôi chỉ đơn giản là sự thương hại, tôi vừa tự khinh thường bản thân hèn mọn lại vừa khao khát thứ tình thương anh bố thí, tôi cẩn thận giấu đi tình cảm nồng nhiệt của bản thân, chưa một lần dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh phát hiện ra tôi thích anh đến nhường nào.
Giờ đây, khi trái tim hoàn toàn tĩnh lặng, nhìn lại quá khứ từ góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi mới chợt tỏ tường.
Chắc chắn Trường biết tôi thích anh, hơn ai hết, anh hiểu rõ tôi đã phải chật vật thế nào để kìm nén tình cảm dành cho anh. Anh xuất hiện khi tôi cần anh nhất, năm lần bảy lượt trêu chọc trái tim tôi, khiến tôi có ảo tưởng mình có hy vọng, sau đó lại lạnh lùng đẩy tôi ra xa.
Hành động khó hiểu ấy cứ lặp đi lặp lại, như một trò đùa dai độc ác. Nào có ai thương hại như vậy?
"Thằng này khốn nạn thật chứ." Trang nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, "Nó mà giống Long Đặng hay Khánh Nguyễn từ đầu đi, thì lại không có gì phải băn khoăn. Ba năm cấp Ba không thấy nó tán tỉnh thân thiết với con nào, profile sạch sẽ, chưa thấy bị phốt trap gái bao giờ.
Tự dưng một ngày đẹp trời nó nhắm trúng mày, đối xử với mày như một ngoại lệ đặc biệt, nhưng lại không hề thích mày.
"Trang dùng tay xoa cằm, biểu cảm trên mặt trở nên hoang mang,"Ê kỳ cục thế?
Nó có phải người như thế đâu nhỉ...
"Tôi cười nhạt, vươn tay vuốt ngược phần tóc mái lòa xòa ra sau đầu:"Biết người biết mặt mà không biết lòng, chắc gì mình đã hiểu rõ Nguyễn Công Trường như mình tưởng.Cũng đúng.
"Trang gật đầu, ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt trong veo hơi lóe lên,"Vậy bây giờ mày có còn thích thằng Trường không?
"Tôi bình thản đối diện với đôi mắt của Trang, cười khẽ, thẳng thắn trả lời:"Tao có hứng thú với Trường, nhưng không phải cái kiểu thích của hồi cấp Ba.Trang cũng cười:Thấy mày bật đèn xanh với Trường suốt là tao biết ngay mà.
"Vừa nói nó vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ tay tôi,"Thế nào?
Có định tiến xa hơn không?Hmm... Chưa biết nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!