Chương 10: Mối quan hệ không thể gọi tên

Sao mắt đỏ thế? Trường nghiêng đầu ngắm nghía khuôn mặt đeo khẩu trang kín mít của tôi, Mới khóc à?

Không. Tôi quay đầu đi, né tránh ánh mắt cậu, Tớ vừa dụi mắt.

À...

Trường không hỏi thêm, còn tôi giả vờ bận rộn lấy sách vở để ổn định lại cảm xúc. Thấy Trường cứ im lặng mãi, tôi lén liếc mắt sang bên cạnh thì phát hiện cậu đã lấy điện thoại ra chơi game từ lúc nào, gương mặt điềm nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mi mắt chưa khô lại lần nữa ướt đẫm, cổ họng tôi nghẹn đắng, trái tim như thể bị ai đó dùng tay bóp chặt. Tôi lấy mu bàn tay quệt lung tung lau nước mắt, cúi đầu lục tìm đề Toán trong ngăn bàn.

Tôi quên mất, Trường chưa bao giờ có nghĩa vụ phải quan tâm hay xoa dịu cảm xúc của tôi, toàn bộ hành động của cậu đều xuất phát từ lòng tốt và sự tử tế. Tôi mím chặt môi cố không bật ra tiếng nức nở khi nghĩ đến việc Trường phải tìm Việt xin đổi vị trí vì muốn tránh tiếp xúc với tôi.

Nếu cậu đã ghét tôi, tại sao bề ngoài vẫn tỏ ra quan tâm tôi như vậy? Vì cậu là người tử tế, cậu không muốn làm tôi tổn thương ư?

Đã vậy, tôi sẽ không làm cậu khó xử nữa.

Tôi bắt đầu né tránh Trường đúng như cậu muốn, tôi không còn cố đến thật sớm để cất xe gần vị trí mà cậu hay để, tôi thôi không bắt Trang vòng một đoạn qua sân bóng rổ mỗi khi đi vệ sinh chỉ để nhìn cậu thêm vài phút, tôi cũng bỏ luôn thói quen đứng ngẩn ngơ ở ban công trước cửa lớp.

Tôi bắt đầu giả vờ lơ đãng khi nhác thấy bóng cậu từ phía xa, tôi quay trở lại trạng thái trầm lặng như vốn dĩ, sau vài lần bắt chuyện nhưng không thấy tôi nhiệt tình đáp lời, Trường cũng chẳng còn hứng thú giao tiếp với tôi nữa.

Tôi không biết Trường có nhận ra sự thay đổi của tôi hay không, có thể là không, cũng có thể cậu đã phát hiện nhưng cố tình lờ đi vì tôi chưa bao giờ là một người quan trọng đáng để cậu lưu tâm.

Thời gian tập nhảy aerobics là khó khăn nhất với tôi, vì tôi đứng ở trên đỉnh tháp đội hình, đứng dưới đỡ tôi là Trường và một bạn nam khác.

Tôi biết đụng chạm cơ thể là việc không thể tránh khỏi, nhưng tôi vẫn cố gắng ít tiếp xúc với Trường nhất trong khả năng.

Lớp trưởng thông báo nghỉ giải lao 15 phút, tôi đang định đi vào lớp uống nước thì bị Trường kéo giật lại, sắc mặt cậu sầm xuống, đôi mắt ánh lên lửa giận:

Cậu cố tình à?

Sao? Tôi ngơ ngác ngước mắt lên, chẳng hiểu mình đã lỡ chọc phải cậu lúc nào.

Trường đột nhiên nổi nóng:

"Cậu có ghét tớ thì cũng phải quan tâm đến an toàn của mình chứ? Tớ đứng dưới đỡ cậu mà đ** *** ** cậu cứ né thế thì bố thằng nào đỡ được? Nếu cậu khó chịu với tớ thì bây giờ tớ bảo Việt đổi vị trí của tớ cho người khác luôn, không cần phải làm thế."

Vài người xung quanh tò mò dừng lại nhìn về phía chúng tôi, tôi muốn chạy trốn nhưng cánh tay bị Trường giữ chặt, giằng thế nào cũng không thoát được.

Tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng Trường ghét tôi, cậu muốn né tránh tôi, tôi đã cố gắng hết sức để hài lòng cậu, cuối cùng qua lời cậu tôi lại biến thành một đứa coi thường an toàn của bản thân vì không ưa cậu.

Cậu hung dữ cái gì?

Tôi không muốn yếu thế, rõ ràng sắp khóc tới nơi nhưng tôi vẫn cố trừng mắt nhìn Trường, hai tay nắm chặt,

"Sao cậu vô lý thế? Cậu không nói chuyện nhẹ nhàng được à?"

Tại sao lại tỏ ra quan tâm tôi như vậy?

Lần đầu tiên tôi muốn cảm ơn tính cách mềm yếu của bản thân, bởi vì tôi vừa rơi nước mắt, Trường ngay lập tức dịu lại. Cậu buông tay tôi ra, đến lúc này tôi mới nhận ra cánh tay bị cậu nắm chặt đến mức tê rần, trên da hằn rõ vệt đỏ ửng chói mắt.

Trường cũng nhìn thấy vết đỏ do cậu gây ra, khí thế hung hăng khi nãy hoàn toàn biến mất.

"Tớ xin lỗi, có đau không?"

Đột nhiên tôi không biết phải dùng vẻ mặt thế nào để đối diện với Trường, tôi thì vật vã tìm cách né tránh cậu vì không muốn cậu khó xử, còn cậu vẫn tỏ ra điềm nhiên như thể bản thân hoàn toàn vô can. Tôi rất muốn hỏi cậu có ý gì, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Thôi kệ vậy, muốn ra sao thì ra.

Không sao. Tôi dùng mu bàn tay lau vội giọt nước mắt vừa tràn mi, cụp mắt, chân thành nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!