Không hiểu sao, dù chưa ra khỏi bóng tối nhưng được một bàn tay ấm áp nắm lấy dắt đi, Lục Viễn Thu dường như bớt sợ hơn hẳn.
Nếu 12 năm trước dưới đáy giếng khô cũng có người nắm tay mình như vậy, chắc chắn anh đã không sợ hãi đến thế.
Bạch Thanh Hạ dắt Lục Viễn Thu ra khỏi hành lang, xuống cầu thang, rồi thẳng tiến đến khoảng sân trống trên sân vận động.
Vầng trăng tròn treo lơ lửng trên nền trời đêm, sáng tỏ và xinh đẹp, dát bạc lên cả thảm cỏ xanh mướt.
Tuy xung quanh vẫn còn tối đen, nhưng nhìn thấy ánh trăng, Lục Viễn Thu đã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Anh nằm bệt xuống bãi cỏ, người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bạch Thanh Hạ liếc nhìn anh, muốn tiếp tục ở bên cạnh, bèn lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy hai đầu gối.
Cô khẽ nói:
"Những người mắc chứng sợ bóng tối không thể ở trong không gian tối tăm, chật hẹp và bí bách. Nếu được nhìn thấy thứ gì đó sáng sủa sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Nói rồi, cô mỉm cười, chỉ tay lên vầng trăng.
Dưới ánh trăng dịu dàng, nụ cười trong sáng của cô gái đẹp đến nao lòng, tựa như một thiên thần thuần khiết.
Thực ra cô không muốn cười, nhưng Lục Viễn Thu cần được an ủi. Như để tiếp tục xoa dịu anh, Bạch Thanh Hạ lại chủ động bắt chuyện:
"Nhưng mà Lục Viễn Thu, cậu có biết không? Bản thân mặt trăng không phát sáng, nó chỉ phản chiếu ánh sáng mặt trời..."
"Chủ đề này chán c.h.ế. t rồi."
Lục Viễn Thu cắt ngang.
Bạch Thanh Hạ mím môi, lặng lẽ quay mặt đi.
Không khí chìm vào im lặng.
Dù sao chiều nay hai người cũng vừa mới cãi nhau.
Lục Viễn Thu quay sang hỏi:
"Sao cậu lại hiểu về triệu chứng này vậy?"
"Ba tớ cũng bị sợ bóng tối, tối nào đi ngủ cũng phải bật đèn."
Giọng Bạch Thanh Hạ nhỏ nhẹ nhưng có chút trầm buồn.
Chắc hẳn là vì nhắc đến ba, mà mấy tiếng trước hai người còn đang chiến tranh lạnh.
Thì ra là vậy... Lục Viễn Thu gối đầu lên hai tay, nhớ lại giọng điệu dỗ dành như trẻ con của Bạch Thanh Hạ lúc nãy.
Chắc là do quen dỗ ba mình rồi nhỉ?
Có lẽ vì cùng cảnh ngộ với ba cô, nên đột nhiên Lục Viễn Thu bớt ác cảm với ông ấy hơn nhiều.
Dù sao cũng là người cùng chung nỗi đau.
"Này, hoa khôi, cậu còn giận tớ không?"
Lục Viễn Thu quay sang hỏi.
Bạch Thanh Hạ ngồi co ro, ôm lấy hai chân, trông nhỏ nhắn như một viên bánh trôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!