Chương 4: Không giấu đồ à? Không phải còn một lớp áo nữa sao!

Đổ hết đồ ra, cuối cùng một túi nilon đen nhàu nhĩ rơi xuống. Lục Viễn Thu mở ra xem, bên trong chỉ còn một miếng băng vệ sinh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Hạ thoáng vẻ hoảng hốt, lập tức xông lên, nắm chặt túi ni lông trong tay, nhanh chóng nhét vào cặp sách rồi giật mạnh lấy lại.

Xoẹt——

Quai cặp bị đứt.

Nhìn những sợi chỉ tua rua lộn xộn, khác hẳn màu cặp, Lục Viễn Thu mới phát hiện ra.

Hóa ra quai cặp của cô đã đứt từ lâu, chỉ là được khâu lại.

Nhưng giờ lại đứt rồi.

"Hết rồi! Chỉ có ba cái bánh mì thôi!"

Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, bất lực trừng mắt nhìn Lục Viễn Thu, hốc mắt đỏ hoe càng khiến gương mặt thanh tú thêm phần đáng thương, động lòng người.

Chỉ là ánh mắt này, sao dữ dằn thế.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm

Người vì ta khóc mù đôi mắt

Dù cô nàng có giận hơn nữa anh cũng không để cô đi.

Anh phải tận mắt thấy Bạch Thanh Hạ bình an vô sự bước vào năm cuối cấp cùng anh, thấy côvới tư cách học bá chinh chiến kì thi đại học, có một cuộc sống mới tươi đẹp.

Lục Viễn Thu cố tình lờ đi chiếc cặp bị hỏng, giật lại rồi tiện tay ném lên bàn.

"Cậu tưởng tôi dễ lừa lắm sao? Cõng cặp vào là ăn trộm ba cái bánh mì rẻ tiền nhất?"

Anh tiến sát lại gần Bạch Thanh Hạ, cô vội vàng cúi đầu, lùi về sau như một thiếu nữ bị bắt nạt.

Dù ngày thường cô thanh lãnh cao quý tựa như đóa tuyết liên kiêu hãnh, người sống chớ gần, nhưng giờ phút này trước mặt Lục Viễn Thu, con sói xám chẳng màng đạo lý, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở thành chú cừu non trắng muốt chờ bị xẻ thịt.

Mãi đến khi lưng chạm tường, Bạch Thanh Hạ hoảng hốt đưa hai tay nhỏ bé che trước ngực, cô quay đầu nhìn lại, đã lui không được nữa.

Lâu rồi không làm kẻ xấu, Lục Viễn Thu cũng có chút lúng túng. Anh cúi đầu nhìn phần n.g.ự. c phồng lên của bộ đồng phục nữ sinh, chất vấn:

"Chỗ này phồng lên, có phải còn giấu đồ gì không?"

Bạch Thanh Hạ vội vàng đưa tay che ngực, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn Lục Viễn Thu, thẹn quá hóa giận phủ nhận: Không có!

Lục Viễn Thu ung dung vung tay, chẳng buồn nghe giải thích, lùi lại ra xa:

"Tự kéo khóa ra, đừng để tôi phải động tay. Hay là cậu muốn chuyện này lan truyền khắp trường vào ngày mai?"

"Chấn động! Học bá phẩm học kiêm ưu Bạch Thanh Hạ lại đi ăn trộm ở siêu thị! Bị học tra chính nghĩa Lục Viễn Thu bắt quả tang!"

Lục Viễn Thu lắc đầu, vẻ mặt khoa trương.

Bạch Thanh Hạ nghe vậy, hoảng hốt: Đừng nói!

Cô đưa những ngón tay thon dài trắng nõn lên, sờ đến khóa kéo ở cổ, chậm rãi kéo xuống.

Chiếc cổ trắng ngần, thon thả lộ ra, Lục Viễn Thu nhìn thấy bên trong là cổ áo thun đã nhăn nhúm vì giặt quá nhiều lần, cùng với xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng bên dưới.

Làn da của cô ấy thật trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!