Chương 35: Hỏi đi! Cậu có đang thầm thích ai không?

Lục Viễn Thu đập bàn, chỉ tay về phía cửa lớp nói:

"Biết điều thì tự đi đi, đừng để tôi phải đuổi."

Hồ Thải Vi ấm ức muốn khóc, cô bạn thân hay ăn cùng liền chạy tới kéo cô ta ra ngoài:

"Thôi đi thôi, để ý đến cậu ta làm gì?"

Hồ Thải Vi lúc này mới lườm anh một cái.

Sau khi mọi người trong lớp đã ra hết, chỉ còn lại Bạch Thanh Hạ và Lục Viễn Thu.

Bạch Thanh Hạ liếc nhìn người bên cạnh, thấy Lục Viễn Thu đang chăm chú học thật, còn dùng bút màu khác nhau đánh dấu vào quyển sách đầy hình vẽ của mình.

Sự thay đổi của Lục Viễn Thu khiến Bạch Thanh Hạ không nhịn được mỉm cười, nhưng ngay sau đó Lục Viễn Thu đã nhìn sang, Bạch Thanh Hạ vội quay mặt đi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên lật sách.

Thời gian trôi qua từng giây, Bạch Thanh Hạ đến giờ ăn cơm.

Cô vừa đứng dậy, Lục Viễn Thu cũng đồng thời vươn vai:

"Ôi chao, học hành chăm chỉ quá, chắc giờ căn tin hết đồ ăn rồi."

Bạch Thanh Hạ không để ý đến anh, đeo cặp sách lặng lẽ rời khỏi lớp, còn Lục Viễn Thu thì thong thả đi theo sau.

Đến quầy cơm, Lục Viễn Thu ngạc nhiên nhìn dì tóc ngắn múc cơm cho Bạch Thanh Hạ tính năm hào, còn phần của anh lại là hai đồng.

Lục Viễn Thu l.i.ế. m môi, bực mình lên tiếng: Dì ơi…

Dì tóc ngắn lạnh lùng nhìn anh: Sao đấy?

Nói xong, anh đi đến bàn ăn của Bạch Thanh Hạ, ngồi xuống đối diện cô.

Cô gái ngước mắt nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu ăn cơm.

Lục Viễn Thu cầm cặp sách, lấy hết đồ ăn vặt mua ở siêu thị ra đặt lên bàn.

"Ha ha, biết ngay là học muộn sẽ hết đồ ăn mà, nên tôi đã mang theo đồ ăn vặt."

Lục Viễn Thu vừa lẩm bẩm vừa xé gói đùi gà, trứng luộc, xúc xích cay bỏ vào đĩa của mình.

Đang định ăn thì anh bỗng khựng lại:

"Ủa, hôm nay sao thế nhỉ, tự nhiên không thấy thèm ăn gì cả, hay là tại mấy món này ăn nhiều quá rồi?"

Thế là Lục Viễn Thu ngẩng lên nhìn cô gái đối diện, cầm khay cơm của cô, đổi lấy khay đầy đồ ăn vặt của mình.

"Thôi, hôm nay hai ta đổi đồ ăn cho nhau."

Bạch Thanh Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, Lục Viễn Thu vội chỉ tay vào cô:

"Dám hó hé một tiếng không?"

Bạch Thanh Hạ ngây người nhìn anh, mím môi, không dám nói gì.

Lục Viễn Thu cúi đầu bắt đầu ăn.

Thiếu nữ lặng lẽ nhìn Lục Viễn Thu ăn phần cơm của mình, hàng mi dài khẽ chớp, rung động nhẹ nhàng.

"Ừm... Thơm, thật là thơm, sao cơm của cậu lại ngon hơn của tớ vậy?" Lục Viễn Thu say sưa nói, vẻ mặt vừa đểu vừa đáng ghét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!