A? Tô Tiểu Nhã ngẩn người.
Lúc này, Lục Viễn Thu đứng dậy đi về phía phòng em gái.
Căn phòng của cô em gái 14 tuổi đúng chuẩn thiếu nữ, giường hồng, bàn ghế hồng, thú bông hồng, giấy dán tường và poster cũng hồng nốt. Vừa bước vào, cứ như lạc vào một biển hồng.
Tinh tế mà lãng mạn.
Chẳng còn cách nào khác, cô bé là con ruột của bố mẹ, còn Lục Viễn Thu thì được nhặt về từ thùng rác.
Nhưng trong ấn tượng của Lục Viễn Thu, Bạch Thanh Hạ hình như cũng rất thích màu hồng.
Vào đây làm gì?
Lục Dĩ Đông ngồi bên giường ôm gấu bông, ngẩng đầu nhìn anh trai, bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Lục Viễn Thu dựa người vào cửa, khoanh tay trước ngực, cười nói:
"Kể cho em nghe một bí mật nhé, hồi anh học cấp hai, anh cũng khá thân với chú mặc quần yếm đó."
Nghe vậy, Lục Dĩ Đông ngẩn ra: Thật á?
Lục Viễn Thu gật đầu:
"Ừ, vì chú ấy rất đáng yêu, rất hiền lành, chưa bao giờ bắt nạt ai, nhưng lại bị rất nhiều học sinh cấp hai bắt nạt, nên anh đã bảo vệ chú ấy vài lần."
Lục Dĩ Đông ngạc nhiên nhìn anh trai.
Anh trai cô từ cấp hai đã bị gán mác học sinh cá biệt mà lại có mặt tốt như vậy sao?
Lục Dĩ Đông gật đầu:
"Đúng vậy! Chú ấy rất tốt, trưa nay em còn thấy một chị gái rất xinh đẹp tốt bụng ngồi ở bậc thềm bên kia đường cho chú ăn cơm nữa."
Lục Viễn Thu không bày tỏ ý kiến.
Trừ những học sinh cấp hai thích bắt nạt chú ấy ra, chú Quần Yếm ở trường 65 thật ra rất được yêu mến, dù sao chú ấy cũng sạch sẽ, đẹp trai, lại còn rất thiện lương.
Nhưng đáng thương cũng là sự thật.
Không biết vì sao chú ấy cứ quanh quẩn ở cổng trường 65 mãi, dường như có chấp niệm gì đó, dù thường xuyên bị học sinh cấp hai bắt nạt cũng không chịu rời đi.
Lục Viễn Thu nghĩ vậy, liền dặn dò em gái:
"Em bảo vệ chú ấy, anh rất tán thành, nhưng nếu gặp phải tình huống mình không giải quyết được thì nhất định phải báo cho anh, anh sẽ đến ngay, biết không?"
Vâng!
Lục Dĩ Đông cười tươi, gật đầu lia lịa, đôi chân trắng nõn đung đưa, trông vô cùng đáng yêu. Lúc này, cô bé bỗng thấy anh trai không còn đáng ghét như trước nữa.
Anh trai từ hôm qua đến nay hình như có chút khác lạ.
Nhưng khác ở chỗ nào thì Lục Dĩ Đông lại không nói rõ được.
Rời khỏi phòng em gái, Lục Viễn Thu lập tức quay về phòng mình.
Anh lôi từ dưới gầm giường ra một thùng carton phủ đầy bụi, bên trong là toàn bộ sách giáo khoa từ năm lớp 10 đến lớp 11.
May mà chưa bán cho ông lão ve chai... Lục Viễn Thu thầm nghĩ mà sợ, chuyện này trước kia anh thật sự từng làm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!