Lục Thiên nói xong, xua tay:
"Thôi, đàn gảy tai trâu, anh đi siêu thị đây."
Tô Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi:
"Không phải còn dì Lưu sao? Anh đi làm gì?"
Lục Thiên đáp:
"Cháu trai bà ấy mới sinh, bà ấy nghỉ việc về quê chăm cháu rồi, giờ siêu thị đang thiếu người."
Nghe vậy, Lục Viễn Thu bỗng chốc nảy ra ý tưởng, vội vàng nói:
"Bố, con có người thay thế dì Lưu được đấy!"
Ai?
Bạn học con.
Học sinh à? Vớ vẩn.
Lục Viễn Thu vội vàng níu lấy ông bố, năn nỉ:
"Tối tan học cậu ấy có thể đến trông siêu thị mà, giảm lương xuống một chút là được chứ gì?"
Lục Thiên nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ:
"Cũng đúng, làm lỡ việc học của con bé, con thi đại học lại bớt được một đối thủ cạnh tranh."
Lục Viễn Thu nhìn Lục Thiên, tuy rằng cảm thán đường suy nghĩ của ông bố mình thật kỳ quái, nhưng khóe miệng vẫn giật giật, cố nặn ra nụ cười, giơ ngón cái lên:
"Vẫn là bố giác ngộ cao! Quả không hổ danh học bá năm xưa từng đạt 37 điểm!!!"
Lục Thiên đắc ý ngẩng đầu: Đương nhiên!
Tô Tiểu Nhã lắc đầu im lặng.
Hai cha con này đúng là hết thuốc chữa.
Lục Thiên cười vỗ vai con trai:
"Được rồi, mai dẫn nó đến gặp bố, bố đi siêu thị đây."
Bố đi rồi, Lục Viễn Thu nhìn quanh phòng khách, nghi hoặc hỏi:
"Lục Dĩ Đông đâu rồi?"
Tô Tiểu Nhã liếc nhìn cửa phòng con gái, nói:
"Trước khi con về, nó vừa bị mẹ với bố con mắng cho một trận."
Vì sao ạ?
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Tô Tiểu Nhã nhỏ giọng nói với con trai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!